"Cảm ơn anh, Tiễn Nam, nếu hôm nay anh không ở đây, có lẽ tôi lại phải bỏ ra một số tiền vô bổ rồi."
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Lúc này anh ấy nhìn đồng hồ, đột nhiên hai người đồng thanh nói: "Sao anh/ em lại ở đây lúc này?"
Hai người cùng hỏi một câu, hỏi xong đều không nhịn được cười.
Advertisement
“Anh nói trước đi!” Nam Khuê nói.
“Được.” Anh gật đầu rồi giải thích: “Thực ra rất đơn giản, tôi vừa đi công tác về, sau khi trở về, tôi đã đi uống cà phê ở một số nơi nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, tôi nhớ vị cà phê ở đây nên muốn đến thử lại."
Nhưng mà khi đến đây anh ấy mới biết.
Thật ra thứ anh ấy nhớ không phải hương vị nơi đây mà chính là người ở đây.
Bằng không, nhiều loại cà phê tuyệt hảo, cà phê hạng nhất sao đều không lọt vào mắt anh ấy?
Điều anh ấy nhớ, thực ra là người đã uống cà phê với anh ấy, là cô.
Chỉ là, những bí mật này, những yêu thương này sẽ không bao giờ có thể nói thành lời mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, vĩnh viễn trở thành bí mật.
Nhưng trước khi đến, anh ấy chỉ muốn đi dạo một vòng, nhìn một lượt.
Cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô ở đây.
Không nghĩ là thật sự gặp được.
Điều này khiến anh ấy cực kỳ ngạc nhiên.
"Còn em, không phải bây giờ đang là giờ làm việc sao? Sao lại xuống dưới này?"
Nam Khuê nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: "Bây giờ không bận, với lại hôm qua tôi không ngủ được, thấy hơi buồn ngủ nên muốn mua một cốc cà phê để tỉnh táo tinh thần."
Sau khi trò chuyện một lúc, cả hai cùng nhau đi lên.
Khi xuống thang máy, có lẽ vì quá buồn ngủ hoặc cơ thể quá suy nhược nên Nam Khuê bất ngờ loạng choạng suýt ngã xuống đất.
May mà có Chu Tiễn Nam nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô.
"Ngại quá, lại làm phiền anh rồi."
"Có phải gần đây rất bận không? Tôi thấy thân thể em rất yếu ớt, sắc mặt cũng rất kém, để tôi đỡ em lên phía trước ngồi, em nghỉ ngơi chút đi đã."
Tối hôm qua cô đã ngồi trên giường cả một đêm, không hề nằm xuống ngủ.
Cơ thể thực sự rất khó chịu, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Vì vậy, cô không từ chối.
"Được, vậy thì cảm ơn anh."
Bởi vì ở gần cửa lấy thuốc trong đại sảnh, nên Chu Tiễn Nam đã đỡ Nam Khuê đến ghế trước cửa lấy thuốc ngồi.
Mới vừa ngồi xuống, Nam Khuê đã thấy xây xẩm mặt mày.
"Có vẻ hơi nghiêm trọng, để tôi đưa em đi gặp bác sĩ."
Nam Khuê khuơ khuơ tay: "Không sao, chỉ là tối hôm qua mất ngủ, cả đêm không ngủ, cơ thể có hơi chịu không nổi thôi, tôi nghỉ ngơi một lúc là ổn."
Nhìn thấy thái độ và giọng điệu kiên định của cô, Chu Tiễn Nam cũng không ép buộc nữa.