Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 555: "Không sao, chút chuyện nhỏ thôi mà."  



Nam Khuê nói xong liền nhắm mắt lại.



Có lẽ cô thật sự buồn ngủ và chóng mặt nên vừa nhắm mắt đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Lúc ngủ, đầu cô cũng gục hết bên nọ sang bên kia, Nam Khuê ngủ cũng thấy không yên ổn lắm.



Chu Tiễn Nam nhìn thấy vậy, chung quy vẫn không đành lòng nên nhẹ nhàng đưa tay để đầu cô dựa trên vai anh ấy.

Advertisement



Nhưng mà không ngờ rằng, cảnh tượng này lại lọt vào mắt Lục Kiến Thành đang điên cuồng tìm kiếm Nam Khuê.







Dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận khung cảnh trước mắt trông rất hài hòa và tươi đẹp.



Nâng chân lên, Lục Kiến Thành hận không thể lập tức bước lên phía trước, lập tức đem Nam Khuê đoạt lại, ôm vào trong lòng.



Nhưng mà thấy cô đã ngủ rất say nên cuối cùng anh đã dừng lại và không làm phiền nữa.



Anh biết nỗi đau khổ và thương tâm trong lòng cô, biết lúc này cô cần bình tĩnh, cũng biết cô muốn ở một mình, nên dù có miễn cưỡng, anh cũng tự nhủ trước hết phải cho cô một chút không gian độc lập.



"Khuê Khuê, anh cho em không gian, không phải để cho em đau buồn và khổ sở, anh biết em chưa tìm ra cách đối mặt với anh, cần một chút không gian, vậy nên anh cho em."



"Nhưng hôm nay là thời hạn cuối cùng mà anh đưa ra cho em, từ ngày mai, anh sẽ mạnh mẽ bước vào thế giới của em, cùng em đối mặt."



Cho nên anh cố nén chính mình, tay nắm chặt thành quyền, cố nhịn lại mới không đi đến bên cạnh Chu Tiễn Nam để ôm lấy Nam Khuê trở về.



Có lẽ là do quá buồn ngủ nên lần chợp mắt này Nam Khuê ngủ khá lâu.



Khẽ quay đầu lại, Chu Tiễn Nam nhìn sang.



Từ góc độ của anh ấy, có thể thấy sắc mặt cô rất nhợt nhạt.



Không chỉ là không có huyết sắc, mà quả thực trắng bệch như một tờ giấy.



Hơn nữa cả người cô trông rất phờ phạc, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi, thậm chí cả quầng mắt cũng lộ ra, hồng hồng, sưng sưng.



Chỉ mới một thời gian không gặp nhau mà thôi, rõ ràng là lần trước anh ấy rời đi, tâm trạng cô vẫn rất tốt.



Hơn nữa, cô và Lục Kiến Thành còn làm hòa.



Bây giờ thì sao?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Sao cô có thể tiều tụy như vậy.



Có phải vì công việc không? Hay là vì chuyện tình cảm?



Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, bỗng nhiên phát hiện trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ phút này anh ấy chỉ cảm thấy nặng nề không thốt nên lời.



Nhìn thấy cô xanh xao như vậy, anh ấy chỉ thấy đau lòng.



Nam Khuê vẫn còn đang ngủ nên Chu Tiễn Nam vẫn rất cẩn thận.



Từ đầu đến cuối anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích, chỉ vì sợ làm phiền cô.



Cho nên một giấc này, Nam Khuê đã ngủ khá ngon lành.



Khi tỉnh lại, nhận ra mình đang dựa vào vai Chu Tiễn Nam, cô lập tức nói: "Thật ngại quá, dựa vào vai anh ngủ rồi."



"Không sao, chút chuyện nhỏ thôi mà."

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Chu Tiễn Nam đau lòng nói: "Nếu mệt thì hãy cho bản thân nghỉ ngơi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự tạo áp lực cho bản thân."