“Tiễn Nam, hôm nay cám ơn anh, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây.” Lúc này, Nam Khuê mở miệng nói lời tạm biệt.
Bàn tay đang nắm chặt của Chu Tiễn Nam buông lỏng đi rồi lại siết chặt lại, siết chặt rồi lại buông lỏng, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Advertisement
Cuối cùng, tất cả lo lắng đều biến thành một chữ chua xót trên khóe miệng: "Được."
Anh gật đầu, Nam Khuê vẫy vẫy tay, sau đó xoay người.
Nhưng mà ngay ở thời khắc đó, Chu Tiễn Nam như bị thứ gì giật dây, anh ấy đột nhiên mở miệng và lớn tiếng gọi: "Nam Khuê, từ từ đã."
“Hả?” Cô quay lại.
“Gần đây em thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nghe được những lời này, ngực Nam Khuê lại dâng lên đau nhói.
Vết thương trong tim vừa mới khép lại dường như lại bị tách ra một lần nữa, lại bắt đầu rỉ máu.
Nếu như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống gần đây của cô thực sự rất tốt, có thể dùng bốn chữ “hạnh phúc mỹ mãn” để hình dung.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nhưng cơn ác mộng tối qua đã cướp đi tất cả mọi thứ trong cuộc đời cô và phá hủy tất cả những gì cô có.
Nam Khuê không khóc, cũng không chớp mắt.
Cô chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm một chỗ, tiêu hóa cảm xúc của chính mình, sau đó nhìn Chu Tiễn Nam cười đáp: "Vẫn khá tốt!"
Nghe được câu trả lời này, Chu Tiễn Nam liền cảm thấy an tâm rồi.
Anh ấy cong môi, gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Còn chuyện hai người thì sao? Chuyện tình cảm có ổn định không? Có tính khi nào kết hôn chưa, khi kết hôn nhớ đừng quên mời tôi đấy."
Chu Tiễn Nam phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Tuy rằng gian nan nhưng anh vẫn dũng cảm nói.
Nam Khuê cũng gật đầu: "Ừm, tôi và Kiến Thành tất cả đều tốt, anh yên tâm, chờ đến ngày đó tôi nhất định sẽ mời anh."
Cô đáp, anh ấy gật đầu.
Vậy là tốt.
Dù hạnh phúc của cô không phải do anh cho, tuy rằng ngực có chút đau.
Nhưng biết cô vui vẻ, có được hạnh phúc cho riêng mình thì anh ấy cũng mãn nguyện.
Hơn nữa, anh ấy cũng tự nói với mình: Chu Tiễn Nam, từ bỏ đi, cô ấy đã có hạnh phúc của riêng mình rồi.
Nhưng mà mặc dù anh ấy nghe cô nói rằng mọi thứ đều ổn, nhưng không hiểu sao anh ấy vẫn luôn cảm thấy khuôn mặt cô vẫn tràn ngập đau buồn.
Dù cô đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng vẫn không tránh để lộ ra ngoài.
Trong mắt Chu Tiễn Nam hiện lên vẻ lo lắng sâu xa: "Nam Khuê, em nói lại lần nữa đi, mọi thứ thật sự ổn chứ?"
Lúc này đây, Nam Khuê không nói nên lời.
Cô không trả lời, chỉ tạm biệt anh: "Ngại quá Tiễn Nam, bên phòng làm việc còn có chút chuyện, tôi đi trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện."