Đông Họa cười giải thích: "Chuyện này mình cũng không dám tranh công, cậu hỏi bạn trai cậu đi, anh ấy khá có quyền lên tiếng."
"Hỏi Kiến Thành?" Nam Khuê nghi ngờ.
Cô lập tức nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: "Kiến Thành, em phát hiện hôm nay đi làm mọi người đều cười nhìn em, cười rất thần bí nữa, Họa Họa nói em hỏi anh, là anh làm gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là gửi lời chào đến mọi người, thuận tiện kiếm chút cảm giác tồn tại là bạn trai em ở chỗ họ mà thôi."
Advertisement
Nam Khuê lập tức phản ứng kịp, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cho nên việc quan trọng mà buổi sáng anh nói là đến bệnh viện của em sao?"
"Ừm, tốc độ phản ứng của bác sĩ Nam cũng không tệ, không hề mang thai một lần ngốc ba năm."
"Chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói trước cho em biết chứ?"
"Vì không nỡ để em bị mọi người bàn tán, cũng muốn tặng cho em một bất ngờ."
Cúp điện thoại xong, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thật ra tâm trạng cô vô cùng lo lắng, vì cô sợ, sợ bụng cô to rồi anh cũng không có hành động gì.
Càng sợ cô sẽ thành đối tượng đau lòng và đáng thương trong mắt mọi người.
Không ngờ anh lại hiểu nhanh như vậy.
Cúp điện thoại, Nam Khuê vừa thay quần áo xong đi ra ngoài thì có một hộ sĩ trẻ cười đi đến.
Lời nói ra vô cùng hâm mộ: "Oa, bác sĩ Nam, cô cũng giấu kĩ quá đi, có bạn trai đẹp trai như vậy cũng không giới thiệu với chúng tôi một chút, làm mọi người còn tưởng rằng bạn trai cô không xuất hiện trước mặt mọi người được đó!"
"Đúng nha đúng nha, sáng nay lúc anh đẹp trai đó đến tôi còn tưởng là minh tinh nào đi nhầm chỗ nữa."
"Đó đều là phụ, quan trọng không chỉ đẹp trai mà còn vừa sủng ái vừa cưng chiều bác sĩ Nam, đúng là che chở đến mức ghim vào tim mà."
"Đúng vậy, chua chết chúng tôi rồi!"
Không thể không nói, con người chính là như vậy, trong tiếng ca ngợi của mọi người, tâm trạng xấu của Nam Khuê hoàn toàn biến mất.
Lúc tan làm, Nam Khuê đang ghi chép lại tình hình của một người bệnh.
Kết quả mới được một nửa, một hộ sĩ trẻ đã hưng phấn chạy đến: "Bác sĩ Nam, mau, cô mau ra nhìn đi."
"Hả, nhìn gì?" Vẻ mặt Nam Khuê khó hiểu.
Lúc này Đông Họa đi đến, trực tiếp lấy bút và vở trên tay cô xuống: "Mau đi đi, ở đây có mình lo rồi."
Hộ sĩ thấy vậy thì lập tức kéo tay Nam Khuê đi ra ngoài.
Đến cửa chính, Nam Khuê vừa đi ra đã thấy bên ngoài có rất nhiều hoa hồng xinh đẹp.
Giữa biển hoa hồng là hai chữ "Nam Khuê" viết thật to.
Nam Khuê kích động đi qua.
Lúc này một cô bé xinh đẹp cầm một bó hoa lớn đưa cho Nam Khuê.
Trong bó hoa có kẹp một tấm thiệp, bên trên có ghi mấy chữ: "Khuê Khuê, ngẩng đầu lên đi."