Nam Khuê lập tức ngẩng đầu, lúc này bên tai cũng truyền đến một đợt cảm thán: "Nhìn kia, máy bay."
Đúng lúc đó một tấm banner rơi xuống, bên trên viết mấy chữ thật to: "Bác sĩ Nam, xin hãy gả cho anh!"
Vải đỏ, chữ Khải màu trắng, nhìn vô cùng tầm thường nhưng vẫn khiến Nam Khuê rất cảm động.
Không vì gì cả, chỉ vì người cầu hôn là anh.
Advertisement
Là người mà cô vẫn luôn mong nhớ, là người cô muốn gả.
Bên tai đã vang lên tiếng hò reo của mọi người: "Bác sĩ Nam, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy!"
"Gả cho anh ấy đi bác sĩ Nam!"
Trong tiếng hò reo, Lục Kiến Thành đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô, sau đó anh quỳ một chân xuống trước mặt cô.
Anh thâm tình nói: "Khuê Khuê, anh muốn chăm sóc em suốt đời, muốn mỗi ngày trước khi ngủ hay tỉnh dậy đều được thấy khuôn mặt của em, muốn tất cả vui buồn giận hờn sau này đều là vì em."
"Em biết không? Anh vẫn luôn tự cho mình là thông minh, thậm chí anh còn nghĩ đến cảnh tượng cầu hôn rất nhiều lần, anh biết mình sẽ khác mọi người, sẽ ngập tràn màu sắc, nhưng em biết không? Cuối cùng anh phát hiện rằng chỉ có cách tầm thường nhất mới càng có thể thể hiện tình yêu của anh đối với em."
Nam Khuê che miệng, vừa chảy nước mắt vừa không nhịn được mà cười ra tiếng: "Đúng là vô cùng tầm thường luôn đó, em còn tưởng rằng anh Lục sẽ rất lãng mạn cơ!"
"Xin lỗi em Khuê Khuê, anh vốn chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn, nhưng thời gian quá gấp, anh không chờ được nữa, Lâm Tiêu nói càng thường càng nhanh, càng tầm thường càng tốt, càng tầm thường càng ấn tượng."
"Nếu em không thích, lúc về anh sẽ trừ tiền lương của cậu ta."
Nam Khuê lập tức nín khóc, mỉm cười nói: "Em còn lâu mới độc ác như vậy, em không nói."
"Được, chờ em đồng ý thì em chính là bà chủ, em nói gì là cái đó."
Trên trời, Lâm Tiêu lúc này ngồi trên máy bay trực thăng đang điên cuồng hắt hơi.
"Hắt xì, chắc chắn là ý tưởng của mình quá tốt, tổng giám đốc Lục đã cầu hôn thành công nên đang khen mình, sau đó cuối năm tiền thưởng của mình sẽ được tăng thêm."
Ừ, dù sao đó cũng là suy nghĩ của Lâm Tiêu mà thôi.
"Cho nên bây giờ, cô Nam Khuê xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện, tốt bụng, em có thể nể mặt cách cầu hôn vụng về này mà đồng ý gả cho anh không?"
Mặc dù tầm thường nhưng Nam Khuê muốn nói, cô vẫn rất được lợi.
Nước mắt không ngừng rơi, cô dùng sức gật đầu: "Được, em đồng ý."
Khóe miệng Lục Kiến Thành lập tức nâng lên thành một nụ cười thỏa mãn, cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của Nam Khuê.
Viên kim cương to lập tức tỏa sáng dưới ánh mặt trời, rạng rỡ chói mặt, vô cùng mỹ lệ.
Ánh sáng tỏa ra từ viên kim cương gần như làm mọi người lóe mắt.
Lúc này ánh chiều tà nhẹ nhàng bao phủ.
Ánh cam bao phủ cả bầu trời, chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Nam Khuê và khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Thành.
Một buổi ráng chiều thay cho lời chúc phúc đẹp nhất.
Lục Kiến Thành đứng dậy ôm lấy Nam Khuê.
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, tiếng chúc mừng như thủy triều ập đến: "Thật hạnh phúc, nhất định phải thật hạnh phúc đó!"
"Chúc bác sĩ Nam tân hôn hạnh phúc, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử."
Nam Khuê được Lục Kiến Thành ôm chặt vào lồng ngực, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, nghe nhịp tim anh đập.
Giờ phút này, thế giới của cô tràn ngập pháo hoa mỹ lệ.