Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác: Có được cả thế giới chính là thế này!
Có anh còn hạnh phúc hơn có được cả thế giới.
"Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành!"
Cô vẫn không kiềm chế được mà bật khóc.
Lúc này máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, gió nhẹ nhàng thổi, Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê, hai bàn tay đan xen vào với nhau, hai người đi đến chỗ máy bay.
Advertisement
Máy bay trực thăng nhanh chóng biến mất trên không trung.
Lúc mọi người nhìn lại thì đã chỉ còn một bóng hình xa xôi.
Khi ngồi lên máy bay, Nam Khuê lại lần nữa sợ ngây người.
Cả buồng phi cơ đều là hoa, đơn giản mà nói thì chính là thế giới hoa, mùi hoa đậm đặc khó quên quanh quẩn nơi chóp mũi.
Có rất nhiều loại hoa, đủ loại màu sắc, rất giống một vườn hoa.
Hơn nữa những đóa hoa này không chỉ đơn giản là đặt vào trong mà được trang trí vô cùng cẩn thận, nhìn rất đẹp mắt.
"Thật đẹp!" Nam Khuê không nhịn được mà cảm thán.
Nhưng vì quá nhiều hoa nên mùi hương quá nồng.
Do đang mang thai nên Nam Khuê không nhịn được mà nôn nghén.
Lục Kiến Thành nói Lâm Tiêu tìm một trường học có diện tích khá lớn, bọn họ thả những đóa hoa xinh đẹp từ không trung xuống cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ nhìn những đóa hoa xinh đẹp từ trên trời rơi xuống thì hưng phấn đến mức khua tay múa chân, tranh nhau chạy đến bắt hoa.
Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt lũ trẻ, Nam Khuê cũng cười rất vui.
Mấy đứa nhỏ lanh lợi nhận hoa tươi, lúc trông thấy Nam Khuê, bọn nhỏ đáng yêu hô lên: "Tiên nữ, oa, tớ thấy chị gái tiên nữ, chị ấy thật xinh đẹp nha!"
"Còn có cả anh trai hoàng tử nữa, anh trai hoàng tử vừa cao vừa đẹp trai nha!"
Hai người nắm tay nhau ngọt ngào cười.
Nhất là khi nhìn những đứa nhỏ như thiên sứ kia, nụ cười trên mặt Nam Khuê càng rõ hơn.
"Kiến Thành, anh nói xem, bé con của chúng ta sẽ đáng yêu như vậy sao?"
Lục Kiến Thành ôm cô từ sau, hai tay đặt lên bụng cô: "Ừm, không đúng, anh cảm thấy bé con còn đáng yêu hơn nhiều."
Nam Khuê cười đáp lại anh: "Ừm, em cũng cảm thấy như vậy."
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, lúc đầu Nam Khuê còn nghĩ rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa cô về nhà.
Kết quả sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, Lâm Tiêu lại rẽ sang một đường khác.
"Không phải đưa em về trước sao?" Nam Khuê hỏi.
"Lát nữa, trước tiên đưa em đến chỗ này trước."
Cuối cùng xe dừng lại trước một con hẻm chật hẹp, đột nhiên Nam Khuê có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi xe đi qua ngõ nhỏ, nhìn thấy biệt thự trước mắt, Nam Khuê có chút không phản ứng kịp.
Đây không phải là tiệm Hán phục anh mang cô đến ngày trước sao?
"Đến đây sao? Không phải chúng ta đã ăn xong rồi sao?" Nam Khuê cười hỏi.
Lục Kiến Thành không nhịn được mà xoa mũi cô, cười nói: "Đúng là người mê ăn vặt, lúc nào cũng nghĩ đến ăn!"
"Ai nói lần trước anh dẫn em đến chỗ này ăn cơm chứ."
"Vậy em có nhớ lần cuối cùng anh mang em đến đây để xem gì không?" Lục Kiến Thành hỏi.
Xem gì sao?
Nam Khuê lập tức nhớ lại, có cất một thứ, hình như còn có một cái...?
Rất nhanh trong lòng cô hiện lên đáp án vô cùng sống động.
Cô cảm thấy vô cùng kinh sợ, đột nhiên không dám suy nghĩ.