Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra, tin tức về việc cô và Quý Dạ Bạch sắp kết hôn đã được đưa lên mạng.
Ghê tởm hơn chính là, Hạ Nhu còn đứng ra cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người.
Bây giờ Nam Khuê chỉ cần nhìn thấy mặt bà ta đã cảm thấy buồn nôn.
Advertisement
Điện thoại bắt đầu điên cuồng đổ chuông, Đông Họa cũng gọi điện thoại tới, quan tâm hỏi: “Khuê Khuê, mình vừa mới xem tin tức, chuyện gì vậy? Sao cậu lại đính hôn với Quý Viện?”
“Không phải anh ta, đó chỉ là tin nhảm, nhưng bây giờ mình chưa thể giải thích rõ được. Nói tóm lại tớ và Quý Dạ Bạch là hoàn toàn không thể.”
“Bây giờ ở chỗ làm đã ầm ĩ hết lên rồi, mọi người đều nói là rõ ràng đã nhìn thấy một người đàn ông khác cầu hôn cậu, sao đột nhiên vị hôn phu của cậu lại biến thành Quý Viện chứ. Được, vậy bây giờ mình sẽ đi giải thích giúp cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu nhé Họa Họa.”
Ngẩng đầu lên lần nữa, đã sắp đến nhà cũ nhà họ Lục rồi.
Nam Khuê vừa vào đã thấy Vân Thư đang ngồi chờ.
Bà đang mặc một bộ sườn xám phong cách cổ xưa của Trung Quốc, màu đỏ thể hiện sự vui mừng, với các viền màu trắng sang trọng, càng tôn lên nước da trắng của bà, trông vừa đoan trang vừa dịu dàng động lòng người.
Bà bắt chéo chân và đang đọc tạp chí trên ghế sofa.
Khi nhìn thấy Nam Khuê, bà đặt cuốn tạp chí xuống và đưa tay cầm tách trà sứ trắng đang bốc khói trên bàn.
Nam Khuê vốn đã rất hoảng loạn, cũng rất căng thẳng.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Vân Thư lúc này, không hiểu sao cô thấy an lòng hơn rất nhiều, trong người cũng không còn nôn nóng nữa.
“Mẹ, con về rồi.”
“Ngồi đi!”
Vân Thư ra hiệu, đồng thời đưa một tách trà cho Nam Khuê.
“Cảm ơn mẹ.”
Nhấp một ngụm trà, Vân Thư nhìn về phía Nam Khuê: “Con có biết Hạ Nhu và con trai của bà ta Quý Dạ Bạch là ai không?”
Nam Khuê gật đầu: “Con biết, bà ta và cha là….”
Những lời sau thật sự có chút khó nói.
“Nói như vậy, con đã biết thân phận của bà ta rồi, những chuyện vặt vãnh ở bên ngoài của cha con bình thường mẹ cũng lười nói, nhưng có thế nào mẹ cũng không ngờ rằng bọn họ lại động đến cả con, sao con lại quen biết bọn họ vậy?”
“Quý Dạ Bạch hiện là phó viện trưởng bệnh viện con đang làm, có lần con mời bạn đi uống cà phê, tình cờ gặp anh ta và mẹ anh ta. Sau ngày đó, Hạ Nhu thường hay quấy rầy con.”
Vân Thư đột nhiên đặt chén trà xuống, bởi vì dùng lực, ngay cả nước trà bên trong cũng văng ra ngoài.
“Đồ điên, đúng là to gan lớn mật, trước kia mẹ tưởng bà ta sẽ không tạo ra sóng gió gì, cho nên cũng không quản bà ta, bây giờ xem ra nên dạy dỗ lại rồi.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đứng về phía con.” Nam Khuê cảm kích nhìn bà.
“Cũng không phải đều là vì con, mà còn vì mẹ và Kiến Thành nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, con và Kiến Thành tốt nhất nên nhanh chóng phục hôn đi.”
Nam Khuê vừa nghe thấy vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Mẹ, mẹ … Mẹ biết rồi sao?”
“Ngày con và Kiến Thành ly hôn mẹ đã biết rồi, chẳng qua là vì nghĩ đây là chuyện riêng của hai đứa, để hai đứa tự giải quyết sẽ tốt hơn, mẹ không nhúng tay vào nữa, cho nên mới để cho hai đứa không gian riêng.”
“Mẹ, thực sự cảm ơn mẹ. Con còn có một chuyện muốn nói với mẹ.”
“Con nói đi.”
Nghĩ đến việc sắp nói, Nam Khuê lập tức tươi cười, chậm rãi mở miệng: “Mẹ, con mang thai rồi!”
Lời này giống như một tiếng sấm đột ngột.
Quả thực không khác gì ném một quả bom vào nước.
Đầu tiên Vân Thư ngẩn người, ngay sau đó mở to hai mắt, kích động nói: “Con nói thật sao? Thật sự mang thai rồi sao?”
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu lia lịa: “Được hơn một tháng rồi ạ.”
Sau đó, cô mở túi và lấy ra tờ giấy siêu âm B trước đó và đưa cho Vân Thư.