Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 604: "Tôi không có, đó là video gốc."  



Vừa ra khỏi biệt thự, Nam Khuê lạnh đến run người, cô trốn trong lòng Lục Kiến Thành.



"Chúng ta sẽ lên xe ngay, lên xe rồi sẽ ấm thôi."



"Ừm!"



Cô nhắm mắt lại, cảm xúc vẫn còn trong trạng thái sợ hãi.



Advertisement

Lúc Vân Thư đến, cửa chính biệt thự đã được mở ra, người mà Lục Kiến Thành mang đến vẫn ở nguyên vị trí, không ai rời đi.



Vừa đến đại sảnh, bà đã nhìn thấy Hạ Nhu.



Hạ Nhu bị trói bằng một sợi dây thừng to, cả người nằm rạp trên mặt đất, vô cùng chật vật.



Nhìn thấy Vân Thư, cơ thể bà ta co lại.



Không thể không nói bà ta có chút sợ hãi người phụ nữ này.



Vân Thư cũng không nói nhảm với bà ta, trực tiếp đứng từ trên cao vươn tay về phía bà ta: "Hạ Nhu, bà biết tính tôi rồi đấy, tôi không muốn nỏi nhảm, giao video gốc ra đây."



"Không có, con bà đã đập video gốc rồi, đã hủy rồi."



Chỉ tiếc những lời này không lừa được Vân Thư.



Bà cười lạnh một tiếng, sau đó nâng chân lên, giày cao gót đá nhẹ vào ngón tay Hạ Nhu: "Tôi khuyên bà một câu, đừng có giở mấy cái trò đó ra với tôi, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì bà đâu."



"Tôi không có, đó là video gốc."



"Vậy sao?" Vân Thư cũng không tức giận.



Bà vẫy tay, rất nhanh đã có người đi đến bên cạnh bạn, kính trọng cúi người xuống.



Bà xoay người nói vài câu.



Trợ lí lập tức nhìn về phía Hạ Nhu: "Mang bà ta lên trên tầng."



"Lên tầng làm gì? Vân Thư, rốt cuộc bà muốn làm gì, rốt cuộc bà định giở trò gì?"



"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một câu, lấy cách của người trả lại cho người, Hạ Nhu, trước kia tôi đã cảnh cáo bà rồi, tôi không phải là người lương thiện."



Nói xong Vân Thư vẫy tay: "Mau đi xử lí đi!"



"Vâng, tổng giám đốc Vân."



Tiếng thét chói tai của Hạ Nhu nhanh chóng vang vọng khắp biệt thự.



Bà ta lớn tiếng gào thét, kêu la, nhưng không có ích, bà ta căn bản không phải đối thủ của đám người kia.



Đến tầng hai, trong một căn phòng.



Nữ trợ lí phân phó vài câu, mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng, camera cũng đã lắp xong.



Nửa giờ sau, Hạ Nhu nằm trên mặt đất, hơi thở mỏng manh, trên mặt đều là nước mắt.



Vân Thư đứng trước mặt bà ta, từ trên cao nhìn chằm chằm bà ta.



Trên người Hạ Nhu chỉ có một bộ quần áo đơn giản, bà ta ngước mắt nhìn Vân Thư, trong mắt ngoài hận thì cũng là hận.



"Vân Thư, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như bà, những năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, Minh Bác đã có một người vợ xinh đẹp, muốn gì có nấy như bà rồi mà còn ngoại tình, đến tìm tôi làm gì."



"Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được rồi, vì người như bà thật quá đáng sợ, quá độc ác, để người khác sợ đến mức không rét cũng run, đàn ông muốn một người vợ dịu dàng mềm yếu, hiểu lòng ngươi chứ không muốn một người mạnh mẽ như bà."



"Những năm này là bà đáng đời, là bà tự làm tự chịu."