Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 605: "Nói chuyện viển vông."  



Vân Thư cao ngạo lạnh lùng nhìn bà ta: "Còn có thể nói nhiều như vậy thì có lẽ do tôi trừng phạt quá nhẹ rồi."



"Hạ Nhu, bà ngàn vạn lần không nên, không nên đụng vào Nam Khuê, khi cha còn sống đã vô cùng sủng ái Nam Khuê, cẩn thận che chở bảo vệ thương yêu con bé, bây giờ bà lại không biết sống chết mà làm ra chuyện này."



"Nếu như bà ngại mạng của mình dài quá thì tôi cũng không ngại tiễn bà đi đâu."



Advertisement

Vân Thư nói xong cúi đầu nhìn đoạn phim trong tay.



Chỉ có mấy phút, tuy thời gian không quá dài nhưng nội dung lại khiến bà vô cùng hài lòng.



Đưa máy ảnh cho trợ lí, bà phân phó: "Cất giữ mấy thứ này cho kĩ, nếu có người không biết sống chết, tôi không ngại để người trong thế giới này miễn phí thưởng thức."



"Ha, Minh Bác sẽ không để bà làm được đâu, tốt xấu gì tôi cũng là người phụ nữ của ông ấy, còn sinh cho ông ấy một đứa con trai, tôi không tin ông ấy sẽ trơ mắt nhìn những video này bị tuồn lên mạng."



Sau khi Vân Thư nghe xong thì yên lặng nhìn người phụ nữ trên mặt đất.



"Hạ Nhu, bà đúng là cũng có chút đầu óc, hết lần này đến lần khác lại ra tay với Nam Khuê, hơn nữa còn nhận lúc Lục Minh Bác ở nước ngoài mà ra tay, nhưng bà thông minh quá thì sẽ bị trí thông minh đó hại, đừng nói là Lục Minh Bác không ở đây, cho dù ông ta có ở đây thì cũng không thể cứu bà được."



"Không thể nào, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị các người bắt nạt."



"Hạ Nhu, bà đúng là người ác cáo trạng trước, rõ ràng là bà bắt nạt Nam Khuê trước. Còn nữa, tôi cũng không ngại nói với bà một câu, trước khi cha qua đời đã nói Lục Minh Bác nhất định phải chăm sóc tốt cho Nam Khuê, nếu như ông ta biết Nam Khuê đã mang thai con của Kiến Thành mà còn bị bà đối xử như vậy, bà nghĩ ông ta sẽ đối xử với bà như thế nào đây?"



"Bà sinh cho ông ta một đứa con trai, không sai, nhưng nếu như tôi nhớ không lầm thì ông ta chưa từng thừa nhận thân phận của đứa con hoang kia."



"Hai mươi năm trước ông ta chọn nhà họ Lục, chọn hai mẹ con tôi, hai mươi năm sau, lựa chọn của ông ta vẫn là tôi và Kiến Thành."



Hạ Nhu sụp đổ nhìn bà: "Không, sẽ không."



"Ông ấy đã nói ông ấy nợ tôi, lần này ông ấy nhất định sẽ chọn tôi và con của tôi, Vân Thư, bà đừng có đắc ý, chúng ta đợi mà xem."







"Nói chuyện viển vông."



Bỏ lại những lời này, Vân Thư lập tức mang theo người rời đi.



Về phần Hạ Nhu, bà ta còn đang bị người trói bằng dây thừng chật vật ném xuống đất.



Khí đi xuống, Vân Thư nhìn thấy Quý Dạ Bạch.



"Bà đã làm gì mẹ tôi?" Quý Dạ Bạch một bước chạy vọt tới.



"Nếu không muốn mẹ cậu chết sớm, thì khuyên bà ta đừng để tôi kích động nữa, an phận chút."



Nói xong, Vân Thư rời đi.



Quý Dạ Bạch nhìn bóng lưng bà rời đi, yên lặng siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.



Nghĩ đến Hạ Nhu, anh ta điên cuồng chạy thẳng lên lầu.



Khi nhìn thấy cả người Hạ Nhu buộc đầy dây thừng thô to, mặt nước mắt dàn dụa nằm trên mặt đất, anh ta lập tức đau lòng chạy tới.



"Mẹ, mẹ thế nào rồi?"



Quý Dạ Bạch lập tức cởi dây thừng trên người cho Hạ Nhu, đồng thời đỡ bà ta ngồi xuống sô pha, sau đó rót cho bà ta một ly nước.