Vừa mới uống nước, Hạ Nhu lập tức nhào vào trong lòng Quý Dạ Bạch tức giận khóc lớn lên: "Dạ Bạch, con trai mẹ, con đã về rồi, mẹ bị bọn họ bắt nạt chết mất, Vân Thư và đứa con trai kia của bà ta quả thực khinh người quá đáng.”
"Bọn họ..." Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hạ Nhu quả thực khó có thể mở miệng: "Vân Thư quay video mẹ, bà ta còn nói muốn gửi khắp nơi cho mọi người thưởng thức.”
"Con trai, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu video này lọt ra ngoài mẹ còn mặt mũi gì nữa, mẹ không muốn sống nữa, cứ chết quách đi cho xong."
Nói xong, Hạ Nhu đứng lên, muốn đập đầu vào tường.
Advertisement
"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút." Quý Dạ Bạch kéo cô bà ta trở về.
Sau đó lau nước mắt cho bà ta: "Mẹ trước tiên đừng khóc nữa, chuyện này vẫn chưa tồi tệ, dù sao bà ta vẫn chưa tuồng nó ra ngoài, có nghĩa là vẫn còn cách giải quyết."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Hạ Nhu nghiêm túc hỏi.
"Mẹ, mẹ thành thật nói cho con biết, mẹ có phải đã làm gì không? Nhiều năm qua bà ta chưa từng tìm mẹ gây phiền phức, hôm nay sao lại vô duyên vô cớ đến tìm mẹ, còn quay video như vậy?”
Hạ Nhu biết mình đuối lý, đương nhiên không dám thừa nhận.
"Không có, mẹ tay trói gà không chặt, mẹ có thể làm cái gì chứ, chính là bà ta nhìn không ưa mẹ, coi thường hai mẹ con chúng ta đơn cô thế cô, không quyền không thế."
"Con trai, trước đây mẹ đã nói rồi, con không thể chỉ thỏa mãn một chút thành tựu nho nhỏ trước mắt này, nhà họ Lục, chỉ có nhà họ Lục mới có thể làm cho con thăng quan tiến chức, trở thành long phượng trong xã hội."
"Con trai, con nghe mẹ khuyên một câu được không? Cho dù không vì bản thân, thì vì mẹ, con nhất định phải giành lại những gì mình xứng đáng.”
Nghe thấy đề tài này, giọng nói của Quý Dạ Bạch lại trở nên mất kiên nhẫn.
"Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa."
"Mấy ngày nay mẹ tự mình nghỉ ngơi thật tốt, chuyện video con sẽ nghĩ cách."
Nói xong, Quý Dạ Bạch lập tức rời đi.
Đêm nay, Nam Khuê không thể ngủ yên.
Cô luôn bị đánh thức.
Chỉ cần nghĩ đến những lời Hạ Nhu nói ban ngày, cả người cô sẽ phát run, sau đó bắt đầu gặp ác mộng hết lần này đến lần khác.
Lục Kiến Thành vẫn luôn ở bên cạnh trông coi, nhưng mặc dù vậy, cô vẫn thường xuyên tỉnh lại.
"Không, đừng, đừng phát tán ra."
"Không phải, tôi không phải người tùy tiện, không phải người lẳng lơ."
"Bảo bối, bảo bối không phải là nghiệt chủng..."
Nam Khuê quơ quơ tay, hết lần này đến lần khác hét lên.
"Khuê Khuê, đừng sợ, anh ở bên cạnh."
“Đừng sợ, sao bà ta dám đối xử với em như vậy?”
Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay Nam Khuê, dịu dàng an ủi.
Nhưng Nam Khuê căn bản không tỉnh lại, cô vẫn ở trong giấc ngủ, cả người như tỉnh tỉnh mơ mơ.
Cô nhắm mắt lại, không ngừng hét lớn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.