“Cho dù muốn trách, cũng là trách anh, em không làm sai, Khuê Khuê của anh mới là người vô tội nhất.”
“Nghe lời, bây giờ anh chỉ có một nhiệm vụ, chính là ăn uống ngon, chăm sóc tốt bảo bối trong bụng.”
Advertisement
Cùng Nam Khuê ăn sáng xong, Lục Kiến Thành lại vội vàng đến công ty. Lúc rời đi, Nam Khuê vẫn nhìn anh với vẻ không nỡ.
Gần như lúc xe anh vừa nổ máy thì khoé mắt cô đã đỏ hoe rồi. Nhưng anh vẫn phải cố tiếp tục chịu.
Lần xa cách này là ba ngày.
Nguyên cả ba ngày, hai người gần như chỉ gọi video trên wechat có hai lần. Nam Khuê biết anh bận bịu chuyện công ty, bây giờ chắc chắn là đang rối tung lên nên cô không chủ động làm phiền anh.
Buổi tối những ngày này cô vẫn như mọi khi, sau khi ăn cơm tối xong thì cùng Đông Hoạ đi dạo tiêu cơm.
Trên người về đột nhiên Nam Khuê nhíu mày lại ôm chặt lấy bụng.
“Khuê Khuê, cậu sao thế?” Cũng may Đông Hoạ phát hiện kịp thời.
“Hoạ Hoạ, tớ thấy bụng có hơi đau.” lời vừa dứt, cô đã cảm thế trên người truyền tới một cảm giác ẩm ướt.
Trong lòng cô lại có cảm giác không tốt lắm, Nam Khuê hốt hoảng: “Hoạ Hoạ, sao bây giờ? Tớ… tớ cảm thấy ướt ướt, hình như là chảy máu rồi.”
Vẫn may Đông Hoạ đủ bình tĩnh, cô nàng lập tức giữ chặt lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê cậu đừng hoảng, hít thở sâu vào, phải bình tĩnh lại trước đã, tớ gọi điện cho bác sĩ xem cô ấy nói thế nào.”
Vài phút sau, Đông Hoạ cúp điện thoại rồi nhìn Nam Khuê: “Tớ gọi điện thoại cho tài xế rồi, chúng ta đi bệnh viện trước.”
“Được.”
Nửa tiếng sau, hai người đến bệnh viện gần nhất. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong nói có dấu hiệu đẻ non, trái tim Nam Khuê như bị bóp nghẹt lại.
“Cô đừng căng thẳng, trước mắt lượng máu chảy ra cũng không quá nhiều, trước tiên phải truyền progesterone bảo vệ thai nhi đã, chỉ cần cầm máu kịp thời sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Bây giờ cô phải thả lỏng tinh thần, sở dĩ thai nhi không ổn định là do liên quan đến tâm trạng gần đây của cô, cô quá căng thẳng, cũng lo nghĩ quá nhiều rồi, phụ nữ mang thai cần giữ cho tâm trạng thật vui vẻ, cô căng thẳng như vậy, em bé sẽ cảm nhận được, còn phải ngủ đủ giấc và nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau khi Nam Khuê nghe xong lập tức gật đầu: “Được, bác sĩ, tôi sẽ nghe lời bác sĩ, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm, trước tiên cứ nhập viện đã, một lát nữa sẽ đi truyền progesterone.”
“Được.”
Sau khi nhập viện xong, Nam Khuê cũng nhanh chóng đi truyền thuốc.
Nhìn từng giọt thuốc đang truyền vào người, trong lòng cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Đông Hoạ nhìn cô, do dự một lúc mới lên tiếng: “Khuê Khuê, cậu đã như vậy rồi hay là vẫn nên nói với Lục tổng đi.”
Không ngờ Nam Khuê lại trực tiếp lắc đầu, kiên định mà nói: “Không cần đâu, nếu như anh ấy biết mình bị bệnh chắc chắn sẽ lo lắng, bây giờ anh ấy đang xử lý chuyện của công ty đã đủ bận rộn rồi, tớ không muốn lại thêm phiền phức cho anh ấy.”
“Hơn nữa, tớ tin em bé nhất định sẽ mạnh mẽ, hai đứa nhất định sẽ không nỡ rời bỏ tớ đi đâu.”
Thấy Nam Khuê nghĩ thông, Đông Hoạ cũng thấy yên tâm hơn.