Tuy có rất nhiều bảo vệ ngăn cản nhưng anh ta làm theo ý mình mà xông vào. Càng quan trọng hơn là quả thật anh ta nắm giữ đáng kể số cổ phần của Lục thị.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Vào ngày họp hội đồng quản trị hôm đó, Quý Dạ Bạch được bầu làm tổng giám đốc công ty. Mà cũng là ngày Lục Kiến Thành bắt đầu đi sớm về muộn.
Advertisement
Nhưng so với thời gian trước vẫn tốt hơn, ít nhất dù muộn đến đâu, mỗi ngày anh đều có thể về nhà nghỉ ngơi cùng Nam Khuê.
Nghỉ dưỡng vài ngày, sức khoẻ của Nam Khuê cũng hồi phục lại khá nhiều. Hơn nữa, cô được hai bác Chu chăm sóc rất tốt, tình trạng cũng khá lên rất nhiều. Ngay cả làn da cũng trở nên hồng hào hơn.
Tình trạng thai nghén cũng giảm bớt đi nhiều.
Những ngày này, tâm trạng Nam Khuê rất tốt.
Khi ăn bữa sáng đúng lúc cô nhìn thấy trứng gà, nhớ lại lúc trước ai đó vẫn luôn muốn ăn bánh ngọt mà cô làm. Thế nên Lục Kiến Thành vừa đến công ty, cô liền bảo bác gái Chu giúp cô chuẩn bị nguyên liệu làm bánh.
Bác Chu đương nhiên là không yên tâm, sợ cô bị mệt. “Thiếu phu nhân, vẫn là để tôi làm đi, cô đi nằm nghỉ một lát, hoặc là uống trà, đọc sách đều được.”
“Không sao đâu bác Chu, cháu cũng không có yếu đuối như vậy, hơn nữa bác sĩ cũng nói vận động thích hợp rất tốt cho em bé. Khẩu vị ăn bánh kem của Kiến Thành cũng rất kén chọn, quá ngọt thì anh ấy thấy ngấy, quá nhạt thì lại thấy không có vị gì.”
Vẻ mặt bác Chu vẫn lộ ra vẻ lo lắng. Nam Khuê chỉ có thể cười an ủi: “Bác Chu, thật sự không cần lo lắng cho cháu, mấy hôm nay cháu nghỉ ngơi đủ rồi, cả người đều sắp dính cả lên giường rồi, cháu cũng cần vận động một chút mà.”
Cô giải thích thêm một chút, bác gái Chu mới yên tâm, chẳng qua vẫn để một người lại giúp đỡ Nam Khuê.
Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc Nam Khuê làm bánh kem xong đã là buổi trưa rồi. Thế nên cô liền gói vài món ăn lại, chuẩn bị mang đến công ty cho Lục Kiến Thành.
Đương nhiên quan trọng nhất là cô muốn cho anh một bất ngờ.
Lúc xách đồ lên thanh máy, trong lòng Nam Khuê lại đập rộn ràng một cách bất ngờ, cũng trở nên căng thẳng lên nhiều.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa sẽ gặp được anh, trong nháy mắt cô lại cảm thấy trong tim tràn ngập ngọt ngào và chờ đợi. Khoé môi cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Bởi vì cánh cửa đang khép hờ, Nam Khuê cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp bước vào.
Tuy nhiên khi vừa đẩy cửa ra thì đột nhiên cô thấy một cô gái như hoa như ngọc đang giữ lấy cánh tay Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành gần như ngay lập tức gạt tay cô gái kia ra, đồng thời nghiêm túc nói: “Tư Vũ, đừng có như vậy, tôi đã nói rồi, tôi có…”
Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên anh cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng nhiên lại nhìn thấy Nam Khuê đang cầm đồ đứng ở cửa.
Giây phút đó, trái tim Lục Kiến Thành đập kịch liệt. Tiếp sau đó, là một sự hoảng loạn cực kỳ.