Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 627: “Sao lại muốn làm bánh ngọt cho anh?”  



“Tư Vũ?” lời phía sau cô ta còn chưa nói hết, Lục Kiến Thành đã đoán ra, bỗng nhiên quát lớn.



“Hung dữ cái gì, tôi không nói là được rồi.”



“Chú ý thân phận của mình, cũng chú ý chừng mực, rất nhiều chuyện đã làm sáng tỏ rồi, tôi không hy vọng lại nghe thấy người nào phao tin nữa.”



Lâm Tư Vũ không vui bĩu môi: “Được rồi, nếu trong lòng anh đã có người rồi, vậy thì tôi đi đây.”

Advertisement



Sau khi cô ta đi, Lục Kiến Thành lập tức kéo Nam Khuê về bên cạnh, đồng thời nhìn hộp trong tay: “Mang cơm trưa đến cho anh sao?”



“Còn có thứ khác nữa, anh đoán xem.”



“Em nói như vậy anh lại càng nóng lòng không đợi được.”



Khi mở hết các hộp ra, nhìn thấy miếng bánh xinh xắn trong hộp, Lục Kiến Thành cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn.



“Sao lại muốn làm bánh ngọt cho anh?”



“Lâu lắm không làm cho anh rồi, đúng lúc hôm nay có thời gian với điều kiện, mau ăn thử xem, bánh mới ăn mới ngon.”



Lục Kiến Thành không ăn thử ngay. Anh nhìn Nam Khuê, hai mắt đen nhánh thâm trầm: “Nhìn thấy cảnh vừa rồi, Khuê Khuê cũng không có gì muốn hỏi anh sao?”



“Đương nhiên có.”



Lần này Nam Khuê không dấu giếm, cô cười thừa nhận.



“Vậy được, anh cho em thời gian, mau hỏi đi, em muốn hỏi gì đều được.”



“Cái gì cũng được?” Nam Khuê cố ý hỏi nghiêm trọng. “Vậy được, cô ấy là ai? Giữa anh và cô ấy có quan hệ gì?”



Nói ra, từ lúc ông nội đón cô về Lục gia, thời gian cô sống ở đó cũng coi như khá lâu, nhưng cô gái xinh đẹp vừa rồi lại không có chút ấn tượng nào với cô.



“Còn có, có phải cô ấy thích anh không?”







Nghe thấy những lời này, rốt cuộc Lục Kiến Thành cũng bật cười.



“Anh cười cái gì?” Nam Khuê nhìn anh.



“Anh đang vui, vui vì Nam Khuê của anh lại bắt đầu ghen rồi.”



Nam Khuê không nhịn được hờn dỗi nhìn anh: “Đáng ghét, anh còn chưa giải thích với em đâu.”



“Cô Nam Khuê, đây thật sự không thể trách anh, một lúc em hỏi liền ba câu, cũng phải cho anh thời gian từ từ trả lời em chứ.”



Nam Khuê vừa nghe thì lập tức đi đến bên ngồi xuống sofa, lớn tiếng nói: “Được, bây giờ em cho anh thời gian, anh trả lời từng câu đi. Nếu như câu trả lời không thể làm em hài lòng vậy thì bữa trưa và bánh kem hôm nay anh cũng đừng mong được ăn.”



Thấy Nam Khuê nghiêm túc như thế, anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.



Chỉnh lại bộ đồ tây, anh bước tới trước mặt Nam Khuê, sửa sang lại cavat, sau đó hắng giọng nói.



“Cô Nam Khuê, bây giờ trở lời vấn đề thứ nhất của em. Cô ấy là Lâm Tư Vũ, là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, cha cô ấy là cha anh là bạn học, lúc còn nhỏ hai nhà ở khá gần nhau, bình thường hay cùng nhau chơi đùa.”



“Năm 12 tuổi, cô ấy cùng cha mẹ ra nước ngoài, liên hệ giữa bọn anh cũng ít đi, một tháng trước vừa mới về nước.”



Nghe được những lời này, Nam Khuê cố ý im lặng một lúc.



Sau đó quay mặt hung dữ nhìn Lục Kiến Thành: “Nhớ rõ như vậy, nói, có phải anh nhớ mãi không quên cô ấy đúng không?”

Trong lòng Lục Kiến Thành lập tức thấy cực kỳ oan ức nhưng trên mặt vẫn không nói lời nào. Chỉ vội vàng giải thích với cô.