“Khuê Khuê, không giống như em nghĩ đâu, anh chỉ coi cô ấy như em gái. Bởi vì cô ấy rời đi vào ngày thứ hai sau sinh nhật 12 tuổi, hơn nữa buổi tiệc sinh nhật đó cũng có mời bọn anh, vì vậy anh mới có chút ấn tượng.”
Đối với lời giải thích này, Nam Khuê miễn cưỡng thấy vừa lòng.
Lục Kiến Thành lại tiếp tục: “Câu hỏi thứ hai, cô ấy nhỏ hơn anh mấy tuổi, từ trước đến nay, anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái, ngoại trừ điều đó, giữa bọn anh không có bất kì mối quan hệ nào khác.”
“Thật sao?” Nam Khuê cố ý nâng cao giọng: “Nhưng em thấy cô ấy đối với anh cũng khá thân thiết đó, không có chút nào giống em gái đối với anh trai đâu, ngược lại giống thanh mai trúc mã vậy.”
Advertisement
Cách nói này Lục Kiến Thành không đồng ý.
“Bao nhiêu năm không gặp rồi? Ở đâu ra mà thanh mai trúc mã chứ?”
“Tốt nhất không phải.” Nam Khuê nói rồi đưa tay ra vuốt ve bụng mình: “Bằng không các bé con nên phản đối rồi?”
Lục Kiến Thành dở khóc dở cười: “Bây giờ báo cáo vấn đề thứ ba. Dựa theo các loại phân tích, anh cho rằng khả năng mà cô ấy thích anh rất thấp.”
“Vậy cách nhìn của chúng ta hoàn toàn trái ngược, em cho rằng khả năng cô Lâm thích anh cực kỳ cao.” Nam Khuê nói.
“Sao lại thấy vậy?”
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Không cho cô suy nghĩ lung tung nữa, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô vào lòng: “Đừng nói là không có, cho dù có thì cũng không có quan hệ gì với anh hết.”
“Bắt đầu từ bâ giờ, trong mắt anh chỉ có em và con. Những người khác đều không thể lọt vào mắt anh.”
Không thể không nói, câu này thật sự rất bùi tai, Nam Khuê nghe rồi cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Tuy không phải là những lời ngon ngọt dính kẹo, nhưng thắng tất cả những lời dỗ ngọt thề non hẹn biển khác.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Ăn trưa cùng Lục Kiến Thành xong, vốn dĩ kế hoặc của Nam Khuê là, anh làm việc còn cô thì ngồi sofa bên cạnh cùng anh.
Sợ gì hai người không nói câu nào, chỉ cần khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh, cô đã thấy thoả mãn rồi.
Nhưng hai người vừa ăn trưa xong, Lâm Tiêu đã vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Lục tổng, đều đã chuẩn bị xong rồi, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp.”
Biết anh phải đi họp, Nam Khuê cũng không muốn để anh phân tâm, liền chủ động muốn về nhà.
“Vậy được, các anh đi họp đi, em cũng hơi buồn ngủ rồi, chuẩn bị về nhà nghỉ trưa với các con đây.”
“Để anh cho người đưa em về.”
“Không cần đâu, anh yên tâm mà họp đi, tài xế trong nhà đưa em đến đó.”
“Được, đến nhà rồi phải nói với anh ngay.”
Sau khi tạm biệt Lục Kiến Thành, Nam Khuê liền đi xuống thang máy. Vừa đến sảnh công ty.
“Cô Nam Khuê.”
Đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói thánh thót.