“Không sao đâu.” Nam Khuê lập tức chỉ chiếc áo khoác từ đầu đến chân trên người mình. “Hôm nay em mặc quần áo dày lắm, rất ấm áp. Hơn nữa thân nhiệt của phụ nữ mang thai cao hơn người bình thường, em không lạnh.” “Vậy nếu em mệt thì sao?” Nam Khuê lập tức cười đáp: “Vậy anh cõng em!” Lục Kiến Thành gật đầu nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài. Khi cả hai đi ra từ nhà hàng lẩu, tuyết đã chất thành nhiều lớp. Advertisement Hai chân đạp trên mặt đất, có một âm thanh cót két vang lên. Loại âm thanh giẫm lên tuyết này lại khiến Nam Khue rất dễ chịu. Tuyết trên trời không có dấu hiệu ngừng, thay vào đó càng ngày càng lớn, bay phấp phới trong không gian. Cả hai nắm tay nhau đi trên lớp tuyết dày. Sau lưng họ, có hàng loạt dấu chân do họ để lại. Tuyết rơi trên đầu, vai và quần áo của hai người. Có một số bông tuyết còn rơi vào cổ, lạnh như băng. Nam Khuê nhìn thấy đầu Lục Kiến Thành dính đầy tuyết, và đột nhiên nghĩ đến một câu thơ rất hay. “Nếu cùng nhau dầm mình trong tuyết, kiếp này cũng coi như đã sống cùng nhau đến bạc đầu.” Đột nhiên mắt cô nóng bừng, không chịu được nữa liền ôm lấy người đàn ông bên cạnh. Sau đó cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chồng à, em mệt rồi, anh cõng em về được không?” Lục Kiến Thành lập tức ngây người. Anh quay lại, nhìn Nam Khuê bằng ánh mắt sáng như đuốc: “Vừa rồi em gọi anh là gì?” “Chồng!” Nam Khuê cũng không che giấu mà nhìn thẳng về phía anh, dùng thanh âm nhẹ nhàng động lòng người nói với anh. Nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì cô không muốn bỏ lỡ. Cô muốn nắm thật chặt, thật chắc. Ngay lúc đó, Lục Kiến Thành cảm thấy trời đất đều đã đứng yên. Trong trời tuyết mênh mông, mọi thứ trở nên hư vô, cứ như chỉ có anh và cô. Rốt cuộc nhịn không được. Anh trực tiếp kéo Nam Khuê về phía mình. Đôi bàn tay to rộng nhẹ ôm lấy khuôn mặt cô. Sau đó, đôi môi hồng hào mang theo chút run rẩy hôn lên môi cô. Bởi vì nhiệt độ rất thấp nên môi Lục Kiến Thành rất lạnh. Môi của Nam Khuê cũng rất lạnh. Tuy nhiên, khi hai đôi môi chạm vào nhau, lại rất nhanh đã ấm lên. Nam Khuê ôm lấy anh, gần như buông bỏ mọi kiềm chế và ngại ngùng, đáp lại anh một cách nhiệt tình. Nếu là ngày thường, hai người ở bên ngoài thế này, cô nhất định sẽ rất ngại. Nhưng mà nghĩ đến việc sắp phải rời đi. Nghĩ rằng đây có thể là lần điên cuồng cuối cùng giữa hai người. Đột nhiên cô không cảm thấy ngại ngùng chút nào nữa. Cái gì rụt rè, cái gì thẹn thùng, cô đều không bận tâm nữa. Lúc này, cô chỉ muốn cảm nhận hơi thở của người đàn ông trước mặt và cảm nhận tất cả những gì thuộc về anh. Tuyết vẫn tiếp tục rơi.Cả hai ôm nhau và hôn nhau say đắm.Dưới ánh đèn đường vàng.Tuyết rơi trên vai họ.Cảnh này thực sự, thực sự rất đẹp.Trên đường về, Nam Khuê tựa trên lưng Lục Kiến Thành và ôm lấy cổ anh.Lưng của anh thực sự rất rộng, lại rất ấm áp.Cả đoạn đường, dường như hai người đi rất lâu.Nhưng lại giống như rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cổng nhà rồi.Thật luyến tiếc!