Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 638: Cả người cũng rất thoải mái.



Nếu có thể, Nam Khuê thực sự hy vọng rằng con đường này có thể kéo dài mãi mãi.

Cô không cần phải rời đi.

Hai người cũng không cần phải tách rời nhau.

Anh cứ cõng cô trên lưng như thế này, và tiếp tục đi không ngừng, không có điểm dừng.

Advertisement

Nhưng cô biết rằng đó chỉ là hy vọng xa vời của riêng cô.

“Ông trời ơi, không phải nói những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi sao? Nhưng nhìn xem, tại sao lại để chúng tôi phải chia lìa tàn nhẫn như vậy?”

Nam Khuê ngửa đầu lên hỏi trời.

Nhưng mà ngoại trừ những bông tuyết rơi trên mặt cô.

Thì không còn gì nữa.

Câu hỏi này, đến ngay cả ông trời cũng không có cách nào trả lời.

“Để em xuống đi!” Đến cửa, Nam Khuê mở miệng.

“Để anh cõng em về không được sao?” Lục Kiến Thành nói.

Sau đó, anh cõng Nam Khuê vào tận phòng ngủ.

Anh pha nước tắm cho cô, lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm, mở máy sưởi ra.

Nam Khuê không phải làm gì cả, sau khi vào phòng tắm chỉ cần ngâm mình trong bồn tắm.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Nước ấm dội vào người cô, cô lập tức cảm thấy ấm hơn rất nhiều.

Cả người cũng rất thoải mái.

Nhưng nghĩ đến đứa bé, cô biết mình không thể ngâm mình quá lâu.

Cho nên chỉ ngâm mười phút rồi đứng dậy.

Sau khi thay đồ ngủ, cô lại gội đầu.

Gội đầu xong, cô vội vàng lau tóc ướt rồi đi ra khỏi phòng tắm, kết quả thấy Lục Kiến Thành đã không còn ở trong phòng.

Ngay lúc đó, cô đột nhiên hoảng sợ, thậm chí còn không quan tâm đến mái tóc ướt đẫm của mình, cô lớn tiếng gọi: “Kiến Thành…Kiến Thành…”

Nghe thấy tiếng cô gọi, Lục Kiến Thành lập tức thả tàn thuốc trong tay xuống, từ ban công bước nhanh vào.

Sau đó anh ôm Nam Khuê vào lòng.

Anh chỉ đi ra ngoài và hút một điếu thuốc, cũng mới rời đi có mấy phút.

Vốn dĩ anh nghĩ đây là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ Khuê Khuê lại lo lắng, tìm kiếm anh khắp nơi trong tâm trạng hoảng loạn như vậy.

“Anh đi đâu vậy?”

Mãi cho đến lúc này, khi lắng nghe nhịp tim đập của anh, Nam Khuê mới cảm thấy chân thật.

Nhưng giọng nói vẫn rất hoảng loạn và run rẩy.

“Anh không có rời đi, anh chỉ ra ban công hút một điếu thuốc, anh sợ mùi khói làm em khó chịu nên ra ban công hút.”

Lục Kiến Thành nói xong, Nam Khuê lại lập tức ôm chặt lấy anh.

Vẻ mặt hoảng sợ giống như con mèo con, sợ anh sẽ đi mất.

Lục Kiến Thành cũng cảm thấy có gì đó không đúng, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Sao em lại sợ anh rời đi như vậy?”

“Ưm, hôm nay trời lạnh, ôm anh thật thoải mái.”

Nhận thấy cảm xúc của mình có chút quá độ, Nam Khuê lập tức đổi chủ đề.

Sau đó ôm anh.

Có thể là do