Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 640: Cũng không thể làm phiền đến bất kỳ ai.



Trước khi đi ra ngoài, Lục Kiến Thành lại đi đến mép giường nhìn Nam Khuê.

Cô vẫn nhắm mắt, hàng mi dài như hai cây cọ nhỏ, vừa dày vừa cong.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc đang nhắm mắt ngủ, cô thực sự trông như một nàng công chúa xinh đẹp.

Nhìn cô, ánh mắt Lục Kiến Thành lại dừng trên bụng nhỏ của Nam Khuê, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Advertisement

Khuê Khuê đang mang thai đôi.

Hai đứa bé.

Như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định sẽ có một bé gái.

Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống cô, một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.

Nghĩ đến sự xuất hiện của hai đứa bé sau tám tháng nữa, trong chốc lát Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thậm chí mọi công việc dường như đều có động lực và không hề mệt mỏi chút nào.

Nhìn thấy Nam Khuê đang ngủ, Lục Kiến Thành cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô.

Duỗi tay đụng vào chiếc mũi thon cao của Nam Khuê, mặt đầy sủng nịnh: “Chẳng trách mọi người đều nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, quả thật đúng là một bé heo lười.”

“Bé heo lười, anh đi làm đây, em và bảo bảo cứ ngủ thêm đi.”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành liền hôn lên trán Nam Khuê.

Sau đó xoay người bước ra cửa.

Nhưng nếu anh đứng dậy muộn hơn một chút, chỉ cần anh đi muộn hơn một chút, anh sẽ thấy nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Nam Khuê.

Đúng vậy, cô không hề ngủ.

Sao cô có thể ngủ được nữa?

Chỉ tiếc, Lục Kiến Thành đã đi rồi, cho nên… Anh căn bản sẽ không nhìn thấy những giọt nước mắt của Nam Khuê.

Mặc một chiếc áo lông vũ, Nam Khuê lập tức bước ra khỏi cửa phòng ngủ.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Đứng ở lan can tầng hai, cô có thể thấy rõ bộ dáng của anh, dáng người thẳng tắp, tư thế oai hùng đĩnh đạc.

Cũng giống như chàng trai mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc đó.

Chẳng qua chỉ là bóng lưng.

Nhưng dù chỉ là bóng lưng thôi, cô cũng vô cùng thỏa mãn.

“Kiến Thành, tạm biệt, lần này chúng ta thật sự phải nói lời từ biệt rồi.”

“Em xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em, em không có cách nào nói hết tất cả cho anh được, cũng không có đủ dũng cảm đứng trước mặt anh nói lời từ biệt, rm thừa nhận là em nhát gan, em yếu đuối.”

“Kiến Thành, mặc kệ là bao lâu, thì trái tim em và bảo bảo đều ở bên anh. Cũng mặc kệ anh lấy ai, tuy rằng tiếc nuối, tuy rằng thương tâm nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc.”

“Kiếp này chúng ta có duyên không phận, nếu có kiếp sau, anh nhất định phải biết em sớm hơn chút, yêu em sớm hơn chút, rồi cưới em sớm hơn chút được không anh?”

“Kiếp sau, đến lượt anh yêu em trước, được không?”

Bóng lưng Lục Kiến Thành càng lúc càng xa, nước mắt của Nam Khuê cũng càng lúc càng nhiều, cô khóc đến run rẩy cả người.

Nhưng mà cô che miệng thật chặt và tự nhủ rằng mình không thể khóc.

Cũng không thể làm phiền đến bất kỳ ai.

Cho nên chỉ có thể điên cuồng nhẫn nhịn.

Cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, che miệng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Sau đó, cô vào nhà vệ