Nếu cô xách vali ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ.
Vừa cất đồ xong thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Nam Khuê vừa mở cửa đã nhìn thấy bác gái Chu.
“Thiếu phu nhân…” Nhìn thấy cách ăn mặc của Nam Khuê, bác gái Chu cười nói: “Cô đã tỉnh rồi sao, thiếu gia trước khi ra ngoài đã đặc biệt dặn dò, bảo là cô đang ngủ, dặn tôi không được quên gọi cô dậy ăn sáng, lo là cô sẽ đói bụng.”
Advertisement
Nam Khuê nhìn thêm lần nữa, mới phát hiện bác gái Chu đã bưng bữa sáng lên cho cô.
Hơn nữa dinh dưỡng rất cân bằng.
“Bác gái Chu, làm phiền bác rồi ạ.”
“Thiếu phu nhân, vậy cô mau ăn đi, ăn xong tôi sẽ lên dọn dẹp.”
“Không cần đâu bác, lát nữa cháu phải đi ra ngoài một chuyến, lúc đó con bê xuống cũng được ạ.”
“Được, vậy cũng được.”
Khi Nam Khuê ra cửa, toàn bộ nhà họ Lục đều rất bình thường.
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Cô rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thường, chỉ mang theo một chiếc túi nên hầu như không ai có thể ngờ rằng lần này cô dự định sẽ đi không về nữa.
Ngay cả bác gái Chu còn dặn dò sau theo sau: “Thiếu phu nhân, cô nhất định phải chú ý an toàn, nếu mệt thì về sớm chút, tôi hầm canh long nhãn và nấm trắng mà cô yêu thích, bác Chu của cô còn mua bánh bao hấp cô thích nhất nữa đó.”
Lưng quay về phía họ, nước mặt đã chảy đầy trên mặt Nam Khuê.
Nhưng cô không thể phát ra tiếng khóc, cũng không thể để họ phát hiện ra.
Kìm nén lại, cô nhẹ nhàng đáp: “Vâng ạ.”
Tài xế đưa Nam Khuê đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố và đợi ở bãi đậu xe.
Nam Khuê không vào trung tâm mua sắm mà đi bắt một chiếc taxi.
“Chào bác tài, đến trạm vận chuyển hành khách ạ.”
Cô không chọn tàu hỏa, tàu cao tốc hay máy bay, vì sẽ rất nhanh tra ra hành tung của cô.
Mà ô tô thì khác, không cần chứng minh thư cũng có thể mua vé.
Đi nửa tiếng, Nam Khuê cũng đã đến trạm vận chuyển hành khách.
Khi mua vé, người soát vé hỏi cô sẽ đi đâu.
Nam Khuê rơi vào mơ hồ, cho tới bây giờ, cô chỉ muốn rời đi, nhưng thật sự không nghĩ đến là nên đi đâu.
Nói cách khác, thế giới rộng lớn đến mức cô đột nhiên cảm thấy không có nơi nào có thể thu nhận cô.
Cô không có người thân, thậm chí người thân cách xa vạn dặm cũng không có lấy một người.
Vì vậy, cô đi đâu, làm gì cũng giống nhau, không có gì khác biệt.
“Chuyến xe xuất phát sớm nhất là đến đâu?” Cô hỏi.
“Tám phút nữa có một chuyến đến Thượng Hải, cô có muốn đi không?”
Lúc đó, Nam Khuê không hiểu giọng nói ngập ngừng và cảm xúc phức tạp trên mặt người bán vé, nhưng sau khi đi, cô cũng đã hiểu.
Ngay sau đó, Nam Khuê liền ngồi lên xe.
Khi xe rời trạm thu phí và đi vào đường cao tốc.
Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên.
Không có chút bất ngờ, là Lục Kiến Thành gọi điện đến.
“Alo, Kiến Thành…” Nam Khuê cố gắng khống chế tâm trạng mình, cô dùng giọng bình tĩnh nhận điện thoại.
“Em dậy lúc nào vậy? Cơ thể hôm nay thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, không nôn chút nào, bé con khá ngoan.”