Trái tim anh như bị xé thành nhiều mảnh, mỗi một lần đều đau đến mức không thể thở được.
Người phụ nữ kia vẫn còn đập cửa kính, Lục Kiến Thành kéo cửa kính xuống, sau đó kí một tờ chi phiếu đưa cho cô ta: “Do tôi lái quá nhanh, may mắn không khiến hai người bị thương, đây là chút thành ý của tôi, hi vọng có thể bù đắp được lỗi lầm vừa rồi.”
Người phụ nữ kia nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì lập tức trợn tròn mắt.
Advertisement
Cô ta lần nữa nhìn người đàn ông đang lái xe sang, trong lòng bỗng nảy ra một kế, la lớn: “Ôi chao, chút tiền này là muốn đuổi ai đây? Nhìn cái xe sang này của anh thì ít nhất cũng phải mười vạn.”
Lục Kiến Thành không muốn nghe giọng nói ồn ào của cô ta, hơn nữa anh vẫn phải nhanh chóng quay về.
Anh nâng tay, lúc chuẩn bị kí một tấm chi phiếu khác thì bé gái tết tóc đột nhiên kéo tay mẹ mình: “Mẹ, chúng ta không thể lấy thêm tiền được, chú đã phải trả giá vì sai lầm của mình rồi.”
“Mẹ nhìn mà xem, chú ấy cũng khóc rồi, trên mặt vẫn còn nước mắt đó. Cha nói con trai không dễ khóc, chú chắc chắn là gặp chuyện gì đó vô cùng đau lòng nên mới không cẩn thận đụng vào chúng ta, chúng ta tha thứ cho chú có được không ạ?”
Người phụ nữ nghe xong thì xoa đầu cô bé, vui mừng nói: “Được, mẹ nghe Đình Đình.”
Trước khi đi, cô bé còn giơ ngón tay cái lên với Lục Kiến Thành: “Cha nói chuyện đau lòng đều là quá khứ, chú, hi vọng chú có thể vượt qua khó khăn này và vui vẻ như Đình Đình vậy.”
Vẻ mặt Lục Kiến Thành lại lần nữa thay đổi.
Anh nghĩ đến Nam Khuê, càng nghĩ đến bé con trong bụng cô.
Rời khỏi anh, một mình cô sinh hoạt như thế nào được chứ?
Hơn nữa cô còn đang mang thai, một người phụ nữ có thai lại khó khăn đến mức nào chứ?
Nếu như anh có thể tìm được thì tốt.
Vậy nếu như anh không thể tìm được thì sao?
Có phải anh sẽ không được gặp cô và bé con nữa không?
Về đến nhà, Lục Kiến Thành lập tức điên cuồng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Sau khi đi vào anh mới phát hiện, trong phòng gần như không có bất kì thay đổi nào.
Đừng nói là quần áo, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da ngày thường cô hay dùng, một số đồ vật rất tiện để mang theo cô cũng không mang đi.
Mở ngăn kéo ra, anh sững sờ đứng nhìn.
Thứ duy nhất Khuê Khuê mang đi chỉ có giấy chứng nhận và báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Cho nên đây không phải là ý muốn bồng bột của cô.
Đây là kế hoạch cô đã chuẩn bị từ trước, cô cũng quyết tâm rời khỏi đây.
Nếu không thì sao cô lại có thể yên lặng rời đi như vậy chứ?
“Khuê Khuê, anh về rồi!”
“Anh về gặp em và bé con rồi!”
Lục Kiến Thành lớn tiếng nói, giọng nói như tan nát cõi lòng.
Nhưng mặc kệ anh lớn tiếng gọi như thế nào thì trong phòng cũng không còn ai nhẹ nhàng gọi tên anh nữa.
Cũng sẽ không còn người trả lời anh.
Căn phòng lớn như vậy đột nhiên yên lặng không còn sự sống.
Ngoài không khí ra thì vẫn chỉ có không khí.
Lạnh quá!
Lục Kiến Thành ngồi trên sàn nhà, trong tay ôm lấy chăn Nam Khuê tối qua đắp đi ngủ: “Khuê Khuê, tại sao em lại rời đi? Có phải gần đây anh quá bận rộn, không để ý đến em và bé con nên khiến em uất ức không?”
“Hay là do những sai lầm trước kia của anh đã khiến em tổn thương?”
Ngoài hai lí do này ra, Lục Kiến Thành thật sự không tìm ra được lí do nào khác.