Cái gì gọi là giữa bọn họ đã không còn trở ngại nữa?
Lục Kiến Thành đột nhiên phản ứng lại kịp, anh như một cơn gió lao về phía Lâm Tư Vũ.
Hai tay anh bóp chặt cổ Lâm Tư Vũ: "Nói cho rõ ràng, rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy? Đã làm gì?"
Advertisement
Tiếng quát giận dữ của anh trực tiếp khiến cơ thể Lâm Tư Vũ run lên.
Nếu như không phải sau lưng có cửa chống đỡ thì cô ta đã chật vật ngã trên mặt đất.
Cho dù mười năm không gặp nhưng trong lòng cô ta, anh vẫn là anh trai nhỏ nhà bên nhẹ nhàng, phong độ, dịu dàng.
Nhưng giờ phút này, dáng vẻ nổi giận của anh hoàn toàn dọa sợ cô ta.
Sắc mặt Lâm Tư Vũ trắng bệch, hô hấp dần trở nên khó khăn: "Kiến Thành, em... Anh... Anh buông em ra trước đã."
"Em sắp không thở được rồi."
Thấy hô hấp của cô ta đúng là khó khăn, Lục Kiến Thành mới buông tay ra.
Cô ta ho khan.
Mãi cho đến khi hít thở lại bình thường, điều chỉnh tốt tâm trạng, Lâm Tư Vũ mới nhìn về phía Lục Kiến Thành: "Vừa rồi anh muốn bóp chết em, đúng không?"
"Nếu như cô ấy và bé con có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ để cho nhà họ Lâm mấy người nợ máu phải trả bằng máu."
"Bé con?" Cô ta vừa nghe thấy cái gì?
Lâm Tư Vũ không thể tin nổi mà nhìn về phía Lục Kiến Thành.
"Anh nói, cô ấy mang thai, nghi ngờ là con của anh?"
"Đúng, con của tôi và cô ấy, thai đôi."
Nhắc đến Nam Khuê và bé con, ánh mắt Lục Kiến Thành cuối cùng cũng dịu dàng hơn.
Lâm Tư Vũ thì thào, hồn bay phách lạc lắc đầu: "Không... Sẽ không, sao cô ta lại mang thai được cơ chứ? Vì sao mọi người không nói cho em?"
"Nếu như chúng tôi nói thì cô sẽ thay đổi quyết định sao?" Lục Kiến Thành chế giễu nhìn cô ta.
"Không, em vẫn sẽ quyết định như cũ, nhưng... Đứa bé trong bụng cô ta vĩnh viễn không có bất kì quan hệ nào với anh."
"Lâm Tư Vũ, tôi không có thời gian quanh co với cô, tôi hỏi cô lần cuối, cô đã làm gì?"
Không khí quanh người Lục Kiến Thành lạnh như băng, giọng nói giống như một thanh kiếm sắc khiến người ta không rét mà run.
Cuối cùng Lâm Tư Vũ vẫn sợ hãi mà yếu ớt trả lời: "Em cũng không nói gì cả, em chỉ nói công ty của anh có nguy cơ bị phá sản, chỉ có nhà họ Lâm mới có thể cứu được anh, điều kiện là em gả cho anh."
"Về phần lựa chọn anh hay là công ty, em căn bản không uy hiếp cô ta, em để cô ta tự mình quyết định."
"Nói cho cùng thì cô ta vẫn không quá yêu anh, nếu không thì sao cô ta lại bỏ anh ở lại đây chứ?"
Lục Kiến Thành sụp đổ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Nếu như không phải đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, anh thật sự sợ mình sẽ bẻ gãy cần cổ mảnh khảnh kia.