Chuyện này căn bản là ép Khuê Khuê vào bước đường cùng.
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
Ngoài rời đi, cô căn bản không có lựa chọn khác.
Công ty là tâm huyết của ông nội, cho dù không vì anh, không vì bất kì ai khác, chỉ vì mình ông nội, cô cũng sẽ dốc hết sức lực để cứu lấy công ty.
Advertisement
Lục Kiến Thành một lúc lâu cũng không nói gì, hai mắt đều là tơ máu, Lâm Tư Vũ không nhịn được nữa mà nói: "Kiến Thành, anh đừng buồn, nếu như cô ta thật lòng yêu anh thì sao có thể bỏ anh như vậy được? Cô ta như vậy không đáng..." Được anh yêu.
Lâm Tư Vũ còn chưa nói xong đã bị tiếng quát của Lục Kiến Thành dọa sợ.
"Câm miệng cho tôi, cô thì biết cái gì?"
"Kiến Thành, anh..." Lâm Tư Vũ bị dọa đến run lẩy bẩy.
"Lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Lần này Lâm Tư Vũ thật sự bị dọa sợ.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không có chút độ ấm của anh, nhất là lời nói như dao cắt vào lòng của anh khiến cô ta vô cùng đau lòng.
Cô ta không nhịn được nữa mà trực tiếp òa khóc: "Anh có biết không, ông nội đồng ý đầu tư cho anh đều là vì em, là em nói cho ông biết, em thích anh, em muốn gả cho anh."
"Ông ấy xem anh như cháu rể nên mới đầu tư cho anh, nếu không thì anh nghĩ vì sao?"
"Được, Lục Kiến Thành, em sẽ chờ đến lúc anh phải cầu xin em."
Nói xong Lâm Tư Vũ quay người cao ngạo rời đi.
Lúc chạy ra, cô ta vừa lau nước mắt vừa khóc.
"Cô Lâm..."
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói.
Lâm Tư Vũ xoay người, nhìn về phía Vân Thư.
"Dì!" Cô ta dừng bước, lễ phép gọi một tiếng.
Vân Thư đi xuống, đưa khăn lụa trong tay cho cô ta, dịu dàng nói: "Lau khô nước mắt đi đã, nước mắt vương hết trên mặt rồi."
Lâm Tư Vũ nhìn khăn lụa tinh xảo trong tay bà, có chút ngại ngùng không dám nhận.
"Không được đâu dì, sao có thể dùng khăn lụa của dì để lau được chứ?"
"Không sao, lau đi."
Nói rồi Vân Thư tự mình lau nước mắt trên mặt Lâm Tư Vũ.
Lâm Tư Vũ được cưng chiều mà lo sợ: "Dì, ngài..."
Lau xong nước mắt, cô ta uất ức nhìn về phía Vân Thư: "Dì, có phải dì cũng cảm thấy con là một người phụ nữ xấu xa, vì yêu mà không từ thủ đoạn không?"
"Tư Vũ à!" Vân Thư thở dài một tiếng rồi nắm lấy tay của cô ta: "Nếu là những người khác dì cũng sẽ không nói những lời này."
"Đứa nhỏ Kiến Thành này từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, đừng nói là gì, ngay cả khi ông nội vẫn còn sống cũng không nói được nó, nó đối với Khuê Khuê là nghiêm túc, mà Khuê Khuê còn mang thai đứa con của nó, nó tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Khuê Khuê."
"Dì, nhưng bây giờ nhà họ Lục đang gặp nguy cơ phá sản, con có thể giúp mọi người, chỉ cần anh ấy cưới con thì tất cả nguy hiểm đều sẽ được giải quyết một