Quản gia lập tức báo cáo chi tiết: "Tổng giám đốc Lục nói đã biết sai rồi."
Ai ngờ Lâm Tư Vũ nghe xong thì lập tức ném quân cờ trong tay ra, vừa hưng phấn chạy xuống vừa không tin hỏi lại: "Thật sự? Anh ấy nói như vậy sao?"
"Không sai, đó là nguyên lời của anh ấy."
Advertisement
"Ông nội, cháu thắng rồi, mới tạo chút áp lực mà anh ấy đã đến gặp cháu."
Nhìn cháu gái nhà mình vui vẻ như chú chim non, ông cụ Lâm cũng nở nụ cười, vẻ mặt cưng chiều.
"Cháu chậm một chút, cẩn thận chút, để người ta mời nó vào là được rồi."
"Không, cháu muốn đích thân đi đón anh ấy."
Lâm Tư Vũ nhanh chóng xuống đến cổng.
Lục Kiến Thành đã xuống xe, đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ đi đến rồi ôm lấy cánh tay Lục Kiến Thành: "Em biết anh sẽ đến tìm em mà."
Lục Kiến Thành không từ chối, để cô ta ôm lấy.
Nhưng khi đến tầng hai, khi nhìn thấy Lâm Duy Đống, anh nhẹ nhàng đẩy Lâm Tư Vũ ra.
Đồng thời nhìn cô ta nói: "Thật xin lỗi, lừa gạt cũng không phải là điều tôi muốn."
Lâm Tư Vũ lập tức phản ứng lại kịp, cô ta tức giận chống nạnh: "Lục Kiến Thành, anh có ý gì? Anh lợi dụng em?"
"Thương trường như chiến trường, từ xưa đến nay binh bất yếm trá (1), nhưng ông Lâm đã ngầm cho phép cô tới tìm tôi thì chắc hẳn cũng có chuyện muốn nói với tôi."
(1) chiến tranh không ngại dối lừa
Lúc này ánh mắt Lâm Duy Đống mới chứa ý cười, nhìn về phía Lâm Tư Vũ: "Tư Vũ, cháu đi xuống trước, ông nội có chút việc muốn nói riêng với nó."
"Ông nội, ông muốn nói chuyện gì với anh ấy vậy? Để cháu nghe cùng với, cháu cam kết chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe, tuyệt đối không phát ra tiếng động."
Ánh mắt hiền hòa nhưng vẫn khiến người khác không thể coi thường của Lâm Duy Đống nhìn về phía quản gia.
"Đưa cô chủ xuống dưới."
Biết ở lại là không thể, Lâm Tư Vũ đành phải ngoan ngoãn rời đi.
Mặc dù bình thường ông nội vô cùng cưng chiều cô ta, nhưng liên quan đến chuyện buôn bán vẫn rất nghiêm túc.
Sau khi Lâm Tư Vũ rời đi, Lâm Duy Đống chỉ cái ghế trước mắt, giọng nói lạnh nhạt: "Ngồi đi!"