"Trẻ tuổi, quyết đoán, đúng là không chỉ mạnh hơn cha cậu một điểm, có mấy phần giống dáng vẻ oai phong của ông nội cậu lúc trẻ, khó trách ông ta lại giao nhà họ Lục cho cậu."
"Ông Lâm quá khen, cháu do một tay ông nội nuôi nấng, tất nhiên có được chút ưu điểm của ông ta."
Advertisement
Nhưng dột nhiên Lâm Duy Đống lại dập điếu thuốc xuống gạt tàn.
Lúc tia lửa cuối cùng tắt đi, ánh mắt của ông ta cũng chìm xuống: "Nhưng cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi."
"Bình đẳng? Dựa vào tình hình nhà họ Lục bây giờ, cậu lấy cái gì để nói hai từ bình đẳng với tôi? Xứng sao?"
Nói xong Lâm Duy Đống cười lạnh một tiếng.
Lục Kiến Thành cũng không giận.
Anh bình tĩnh cười, tự mình rót cho Lâm Duy Đống một chén trà: "Bây giờ đúng là tình hình nhà họ Lục rất tệ, nhưng một khi được đầu tư thì tình huống sẽ khác, nửa năm, cháu sẽ báo đáp ông gấp mười lần những gì ông bỏ ra."
"Lợi nhuận như vậy, cháu tin không ai là không động lòng."
Lục Kiến Thành nói không sai, đối với thương nhân, quan trọng nhất là tiền và lợi ích.
Khoản tiền lớn như vậy, đúng là khiến ông ta rất động lòng.
Nếu là lúc trước, chắc chắn ông ta sẽ giúp.
Nhưng bây giờ không giống trước, ông ta có thứ quan trọng hơn.
"Gấp mười thì sao?" Lâm Duy Đống khinh thường nhìn anh: "Buồn cười, nhà họ Lâm thiếu chút tiền đó sao?"
"Dựa vào tài sản bây giờ của nhà họ Lâm, có tiêu mười đời cũng không hết."
Lục Kiến Thành nâng môi, từ từ nói: "Đã sớm nghe nói ông Lâm rất thích văn học cổ đại Trung Quốc, có câu nói chắc chắn ngài sẽ có ấn tượng rất sâu, đó là miệng ăn núi lở."
"Đúng là sự giàu có của nhà họ Lâm rất lớn, nhưng nếu không kinh doanh cho tốt, đừng nói là mười đời, có khả năng hai đời cũng đã lụi bại."
Không thể không nói, câu này đã đâm trúng tim Lâm Duy Đống.
"Cho nên? Tôi thừa nhận, lí do của cậu có chút khiến tôi lung lay, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục tôi."
Lục Kiến Thành cười nhạt, anh cũng không trông cậy vào chỉ một lần đã được ông cụ đồng ý.
Nhưng hai người đã có thể nói tiếp thì chính là cơ hội.
Là một người thương nhân, không thể không nói, đối với Lục Kiến Thành gặp nguy cũng không sợ, thong dong bình tĩnh, ông ta vô cùng thưởng thức.
Chính vì thưởng thức nên lúc Tư Vũ muốn gả cho anh, ông ta vô cùng vui mừng.
Vốn cho rằng đây là một cuộc hôn nhân đẹp cả đôi bên, dệt hoa trên gấm.
Nhưng không ngờ lại thành cháu gái của ông ta đơn phương.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến: "Lão gia, cô chủ đứng trên cửa sổ nói muốn nhảy lầu, ngài mau đến xem một chút đi!"
"Vớ vẩn!"
Nói xong mấy chữ, Lâm Duy Đống lập tức đi đến.
Mặc dù thái độ nghiêm túc, nhưng từ bước chân vội vàng của ông ta cũng đủ để thấy ông ta đang vô cùng vội vàng và hốt hoảng.