Cho dù nhà họ Lục có phá sản thì anh cũng sẽ không quỳ gối.
Lúc này Lâm Tư Vũ từ trong phòng đi ra: "Nếu như bây giờ anh đồng ý, em có thể nói ông nội thu hồi những lời ban nãy, cũng có thể nói ông lập tức đầu tư."
"Không cần, tôi cũng có một câu, hôn nhân ép buộc sẽ không hạnh phúc, chúc cô Lâm sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình."
"Anh..."
Advertisement
"Lục Kiến Thành, anh muốn chọc giận chết em sao? Em cho nói cho anh biết, anh đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Lâm Tư Vũ tức giận cầm chén trà trên bàn ném về phía anh.
Chén trà lao về phía trán Lục Kiến Thành.
Trán anh lập tức chảy máu.
Nhìn anh chảy nhiều máu như vậy, Lâm Tư Vũ cũng bị dọa sợ.
Cô ta lập tức chạy tới, vội vàng nói: "Kiến Thành, anh sao rồi? Thật... Thật xin lỗi, em không cố ý."
"Anh có đau không, em lập tức gọi bác sĩ đến."
Lục Kiến Thành đưa tay lau máu tươi trên trán, lạnh lùng nói: "Không cần, không dám làm phiền cô Lâm."
Nói xong anh xoay người rời đi.
Lâm Tư Vũ lập tức tiến đến nắm tay anh lại: "Kiến Thành, vừa rồi do em quá tức giận, em không muốn làm anh bị thương, anh đừng trách em, được không?"
Lục Kiến Thành không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt nhìn cô ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh đưa tay đẩy hai tay Lâm Tư Vũ ra, sau đó không có chút do dự xoay người rời đi.
Lâm Duy Đống là người nói là làm, chuyện này Lục Kiến Thành đã sớm biết.
Nhưng tốc độ tấn công của nhà họ Lâm vẫn vượt quá những gì Lục Kiến Thành dự đoán.
Từng đợt tấn công mãnh liệt như sóng, cổ phiếu của Lục thị dường như đã rơi xuống mức giá thấp nhất trong lịch sử.
Rất nhiều người đã bắt đầu bán tháo cổ phiếu.
Thị trường cổ phiếu cũng vô cùng hỗn loạn.
Nam Khuê nhìn tin tức trong điện thoại di động, không dám tin vào những gì mình thấy.
Sao lại như vậy?
Không phải Lâm Tư Vũ đã đồng ý rằng nhà họ Lâm sẽ đầu tư sao?
Chẳng lẽ cô ta không thuyết phục được ông nội mình?
Không thể, ngày đó rõ ràng ông cụ Lâm đã đến công ty, hơn nữa còn đồng ý sẽ đầu tư.
Loại bỏ hết những tình huống khả quan, Nam Khuê biết chỉ còn một khả năng.