Hai ngày hôm sau, Lục Kiến Thành lại đến gặp Lâm Duy Đống.
Cũng như lần trước, Lâm Duy Đống bày tỏ không muốn gặp anh.
Trừ khi anh đồng ý với điều kiện của ông ta, đó là cưới Tư Vũ.
Lục Kiến Thành đưa tập tài liệu cho quản gia, lễ phép nói: "Mong ông đưa cái này cho ông cụ Lâm, tôi tin rằng ông ấy đọc xong sẽ gặp tôi."
Advertisement
"Nếu tổng giám đốc Lục đã tự tin như vậy thì tôi sẽ thay ngài đưa."
Năm phút sau quản gia đi xuống, ánh mắt nhìn Lục Kiến Thành trở nên vô cùng nguy hiểm: "Tổng giám đốc Lục, lão gia cho mời."
Lục Kiến Thành vừa đến, Lâm Duy Đống đã nói quản gia ra ngoài.
Vẻ mặt ông ta khiếp sợ nhìn anh: "Báo cáo này cậu lấy ở đâu ra?"
"Ông Lâm cũng là người trên thương trường mấy chục năm, chắc ông biết rằng không có gì mà không thể dùng tiền cạy miệng ra được, huống hồ nơi ngài đi còn là bệnh viện tư nhân, muốn dùng tiền để mua tin cũng không phải việc khó, hơn nữa cháu còn đưa ra cái giá khiến bọn họ căn bản không từ chối được."
"Làm bừa, bọn họ đang tiết lộ thông tin cá nhân của người bệnh, tôi có thể kiện bọn họ."
Lâm Duy Đống vô cùng tức giận, ông ta trực tiếp xé nát tất cả báo cáo rồi ném vào thùng rác.
Lục Kiến Thành không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn.
Lần này anh muốn chờ.
Chờ Lâm Duy Đống lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, có thể vì cảm xúc đã bình ổn hơn, ông ta nhìn Lục Kiến Thành, giọng nói vô cùng khinh thường: "Cậu muốn dùng thứ này để uy hiếp tôi?"
"Vậy thì cậu tính nhầm rồi, Lâm Duy Đống tôi từ trước đến giờ không phải là người sẽ bị người khác uy hiếp."
Lục Kiến Thành để chén trà trong tay xuống, dáng vẻ như đã tính trước.
"Ông Lâm sai rồi, sao cháu lại uy hiếp ngài cơ chứ? Hơn nữa cháu hiểu rõ tính ngài, uy hiếp ngài không có gì tốt đối với cháu."
"Vậy cậu muốn gì?"
Lục Kiến Thành lấy phần tài liệu còn lại ra, đặt ngay ngắn lên bàn.
Ngón tay thon dài chỉ chỉ, anh chắc chắn nói: "Muốn dùng tất cả cái này để đàm phán với ông Lâm một chuyện làm ăn có tình có lí."
Lâm Duy Đống hừ lạnh: "Chuyện làm ăn chính là chuyện làm ăn, tôi ở trên thương trường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe có mối làm ăn nào là có tình có lí cả, tất cả đều vì lợi ích mà thôi."
"Người khác không được không có nghĩa là cháu không được."
Thấy ông ta không phản đối, Lục Kiến Thành tiếp tục."
Anh mở tài liệu đầu tiên ra, đồ bên trong rất đơn giản.
Là một tờ đơn kiểm tra siêu âm.
Lâm Duy Đồng khó hiểu nhìn cái này: "Đây là cái gì?"
"Đây là kết quả siêu âm, cũng chính là kết quả kiểm tra nhịp tim và túi thai của người phụ nữ sau khi mang thai."
"Cô ấy tên Nam Khuê, là vị hôn thê của cháu, bây giờ đã mang thai ba tháng, bé con trong bụng là thai đôi, chúng cháu vốn dĩ đã quyết định sắp kết hôn."
"Nhưng Tư Vũ nói, chỉ cần cô ấy rời đi thì nhà họ Lâm sẽ đầu tư cho nhà họ Lục, để nhà họ Lục thoát chết, vì cháu mà cô ấy hi sinh bản thân, một mình vụng trộm bỏ đi, đến giờ cháu vẫn chưa tìm được cô ấy."
"Ông Lâm, ngài cảm thấy trong tình huống này, nếu như cháu thật sự có thể bỏ vợ con mình để cưới cháu gái ngài, vậy ngài còn có thể tin tưởng vào nhân phẩm của cháu sao?"