Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 660: "Cậu có thể làm chủ giúp anh ấy không?"  



Lâm Duy Đống đuổi theo sau lớn tiếng gọi.



Nhưng mà, ông làm sao có thể đuổi kịp Lâm Tư Vũ được.



Không đến một phút, Lâm Tư Vũ đã lên xe, nhấn cần ga và lái xe đi một cách điên cuồng.



Cô ấy lái chiếc xe thể thao một mạch thẳng đến tập đoàn Lục thị.



Đến bãi đỗ xe, cô ấy đi giày cao gót, đi vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Advertisement



Cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy cô ấy, Lâm Tiêu lập tức tươi cười nghênh đón: "Cô Lâm, sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây vậy?"



"Lục Kiến Thành đang ở đâu? Tôi tìm anh ấyấy." Lâm Tư Vũ trực tiếp hỏi.



"Tổng giám đốc Lục hiện tại đang họp, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, đều như nhau." Lâm Tiêu nói.



"Cậu?" Lâm Tư Vũ khinh thường nhìn cậu: "Cậu có thể làm chủ giúp anh ấy không?"



"Vậy hay là cô Lâm ngồi đợi một chút, chờ tổng giám đốc Lục họp xong, tôi sẽ nói cho anh ấy biết."



Lâm Tư Vũ khó chịu nhíu mày lại.



Hiển nhiên, ngay cả một phút cô ấy cũng đợi không được.



"Không được, bây giờ tôi phải gặp anh ấy ngay."



Dứt lời, cô đẩy Lâm Tiêu ra, đi thẳng đến phòng làm việc của Lục Kiến Thành.



"Cô Lâm, văn phòng của Lục tổng thật sự không thể..."



Nhưng mà, Lâm Tiêu còn chưa dứt lời, Lâm Tư Vũ đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào.



Nhìn quanh một vòng, khi phát hiện trong phòng làm việc trống không, không có gì cả, Lâm Tư Vũ vẫn không mất hy vọng.



"Lục Kiến Thành, có phải anh đang trốn không, anh ra ngoài cho tôi không?"



Nâng cao giọng nói, Lâm Tư Vũ lớn tiếng hét.



Thế nhưng, thứ trả lời cô ấy ngoài sự im lặng thì vẫn là im lặng.



Lúc này, Lâm Tiêu đi tới: "Cô Lâm, bây giờ cô tin rồi chứ, tổng giám đốc Lục thật sự không ở trong phòng làm việc."



Hung hăng liếc về phía anh, Lâm Tư Vũ đưa tay túm lấy cà vạt của anh, uy hiếp nói: “Bớt nói nhảm đi, anh ấy đang ở đâu? Mau đưa tôi qua đó, tôi phải gặp anh ấy ngay bây giờ.”



"Cô Lâm, tôi cũng không biết tổng giám đốc Lục họp ở đâu, cô đợi một chút, chờ tổng giám đốc Lục họp xong, tự khắc sẽ gặp cô." Lâm Tiêu đau đớn trả lời.



Thế nhưng, Lâm Tư Vũ căn bản không tin lời cậu nói.



Buông cậu ấy ra, Lâm Tư Vũ cao ngạo đi ra khỏi phòng làm việc với đôi giày cao gót.



Sau đó, cô ấy giống như điên, gần như đẩy cửa từ phòng này đến phòng khác.



Chỉ cần phòng nào đóng cửa, bất kể là làm gì, cô ấy đều trực tiếp đẩy ra.



Lâm Tiêu đi theo phía sau nhìn đến run sợ, nhưng cũng không dám thật sự đưa cô ấy đánh ra ngoài, chỉ có thể đi theo phía sau liều mạng khuyên nhủ: "Cô Lâm, tổng giám đốc Lục thật sự không ở tầng này."



Lâm Tư Vũ vừa nghe thấy vậy, lập tức dừng bước.



Sau đó xoay người, hai tay vòng trước ngực nhìn Lâm Tiêu: "Được thôi, cảm ơn cậu, vậy tôi sẽ đi tới tầng tiếp theo để tìm, dù sao không tìm được anh ấy thì tôi sẽ không từ bỏ."



Lâm Tiêu lập tức hối hận, hận không thể đánh chết mình, từ khi nào cậu lại ngu ngốc như vậy.



Mắt thấy Lâm Tư Vũ đã lao về phía thang máy, Lâm Tiêu chỉ có thể điên cuồng xông tới ngăn cản cô ấy.



Đồng thời nói: "Cô Lâm, cô thắng rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Lục, cô ở phòng làm việc đợi một lát."



Nghe được lời cậu nói, Lâm Tư Vũ cuối cùng cũng hài lòng.



Gật đầu, cô xoay người