Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 661: Đến cuối cùng cũng không thể dừng lại được.  



Khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, Lâm Tư Vũ lập tức giương nanh múa vuốt chạy tới.



Bởi vì tức giận, cô ấy không thể làm chủ được bản thân nữa, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh còn có chút tự mãn của Lục Kiến Thành, cô càng trở nên tức giận hơn.



‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’



"Lục Kiến Thành, là anh, là anh nói với ông nội đề nghị gả tôi cho Phong Hàng có đúng không?"



Advertisement

"Sao lại chắc chắn như vậy?"



So với dáng vẻ nổi giận của Lâm Tư Vũ, Lục Kiến Thành bình tĩnh hơn nhiều.



"Ngoài anh ra, còn có thể là ai? Anh không muốn lấy tôi, thế nên mới đá tôi qua lại như một quả bóng cho người đàn ông khác, một khi tôi được gả đi, anh sẽ được giải thoát, đúng không?"



"Tư Vũ....." Hiếm khi thấy Lục Kiến Thành gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy: "Nếu cô đã biết rõ việc tôi không muốn cưới cô, vậy còn cố chấp làm gì?"



"Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, ngoại trừ Nam Khuê, tôi sẽ không cưới bất kì người phụ nữ nào khác."



Lâm Tư Vũ đứng trân trân tại chỗ, đột nhiên, nước mắt từ từ chảy xuống.



Càng khóc, cô ấy càng cảm thấy đau.



Đến cuối cùng cũng không thể dừng lại được.



Cô khóc đến nỗi hai bờ vai run lên: "Tôi có gì không tốt, tại sao anh lại nhất quyết không thích tôi chứ?"



"Tư Vũ, trong tình yêu trước nay không phải là ai tốt hơn ai, cô đối với tôi, có lẽ căn bản không phải là yêu, mà chỉ là sự chấp niệm và không chịu thua khi còn trẻ mà thôi."



“Mấy năm nay, Lâm lão gia cái gì cũng chiều theo cô, cô đã quen với việc nhận được. Mà sự từ chối đột ngột của tôi đã kích thích tham vọng chiến thắng của cô, cho nên cô mới muốn gả cho tôi. Nhưng thực ra, cô chỉ là vì muốn thắng, căn bản không phải là vì yêu.”



"Không." Lâm Tư Vũ rơi lệ, điên cuồng lắc đầu: "Không phải, Kiến Thành, tôi không phải vì muốn thắng, tôi thật sự muốn gả cho anh, sống cả đời với anh. Cho dù..."



Cô ấy run rẩy nói tiếp: "Cho dù Nam Khuê mang thai con của anh, để tôi làm mẹ kế, tôi cũng không để tâm, nhưng tại sao anh lại không thể cho tôi một cơ hội chứ?"



"Xin lỗi." Lục Kiến Thành kiên định nhìn cô: "Bất kể là qua bao lâu, cũng bất kể tôi phải đối mặt với điều gì, đáp án của tôi vẫn sẽ như vậy, tôi và cô tuyệt đối không thể."



Lâm Tư Vũ ngơ ngác nhìn anh, trong lòng cô ấy cực kỳ khó chịu.



Cô quay lại, vừa khóc vừa lau nước mắt.



Không nhớ qua bao lâu sau, cô lại nhìn Lục Kiến Thành: "Được, tôi từ bỏ."



"Tôi sẽ không ép buộc anh nữa, tôi cũng không yêu cầu gả cho anh nữa, nhưng không phải tôi thua Nam Khuê, cho dù là thân thế, dung mạo hay vóc dáng, tôi đều cảm thấy mình ưu tú hơn cô ấy, tôi chỉ thua bởi sự lạnh lùng và kiên quyết của anh mà thôi."



"Nhưng mà, cho dù anh không muốn cưới tôi, anh cũng không thể ném tôi cho người đàn ông khác được, cái người tên Phong Hàng kia tôi còn chưa từng gặp qua, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta."



Nói xong, Lâm Tư Vũ không còn dũng khí đối mặt với anh nữa.



Cô ấy đẩy cửa ra và chạy ra ngoài.



Lúc này, Lâm Tiêu đi vào: "Tổng giám đốc Lục, về tung tích thiếu phu nhân, chúng tôi vẫn đang không ngừng tìm kiếm, nhưng tình hình..."



"Nói tiếp đi."



"Tình hình rất không tốt, gần như là không có tin tức." Lâm Tiêu nặng nề nói.



Thông tin nhận dạng, thông tin thẻ ngân hàng và thậm chí cả tin nhắn điện thoại, tất cả đều không có gì.



Ngay cả nhật ký thanh toán trực tuyến cũng không có.



Xem ra, thiếu phu nhân thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, nếu không cũng sẽ không không để lại bất kỳ manh mối nào.



Nhíu nhíu mày, Lục Kiến Thành cực kỳ