Sao đột nhiên lại biến thành liên hôn với nhà họ Phong?
Ban đầu, khi nhà họ Lâm rót vốn vào nhà họ Lục, cô còn tưởng rằng chuyện Lục Kiến Thành kết hôn với Lâm Tư Vũ đã được định xong rồi cơ.
Nhưng mà bây giờ?
Lâm Tư Vũ sắp gả vào nhà họ Phong?
Vậy nói cách khác, Lục Kiến Thành không cần phải kết hôn với cô ấy nữa.
Advertisement
Khi nhận ra điều này, Nam Khuê len lỏi niềm vui không thể diễn tả được.
Hạnh phúc, cô hạnh phúc quá đi.
Thực sự rất vui, rất rất vui.
"Cục cưng, các con biết gì không? Cha chiến thắng rồi, cha không hề bỏ rơi chúng ta, chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ với cha thôi."
"Đợi cha đến, rồi chúng ta cùng nhau về nhà được không?”
Nam Khuê đặt tay lên bụng, có chút phấn kích nói.
Có lẽ vì quá vui mừng, nước mắt không biết từ khi nào đã đột nhiên rơi xuống.
Trước mặt lại xuất hiện một tờ khăn giấy.
Thấy là Lý Thịnh, Nam Khuê do dự một lát rồi vẫn đưa tay ra nhận lấy.
"Tôi còn cho rằng cô sẽ không nhận lấy, sẽ tránh mặt tôi mãi chứ?" Lời nói của Lý Thịnh mang theo chút buồn bã.
Lau đi hàng nước mắt, Nam Khuê ngước mặt nhìn anh ấy rồi mỉm cười: "Cảm ơn khăn giấy của anh."
"Sao lại khóc? Gặp phải chuyện gì không vui rồi phải không?" Lý Thịnh hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: "Lần trước thì là thế thật, nhưng lần này thì không, tôi rất vui, vui đến mức rơi nước mắt.
"Lý Thịnh, hôm nay thực sự cảm ơn khăn giấy của anh, bởi vì vị hôn phu của tôi sắp đến đón tôi rồi, chúng tôi sắp được được gặp nhau rồi."
"Vị hôn phu?" Lý Thịnh không tin nhìn cô.
"Ừm, trước đây vì một vài lý do nên chúng tôi mới phải chia ly, nhưng hiện giờ mọi việc đã giải quyết xong rồi, tôi với anh ấy sớm thôi sẽ kết hôn, tôi cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi. Lý Thịnh, vẫn chúc anh cũng tìm được chân ái của mình."
Nam Khuê vừa dứt lời, điện thoại liền kêu: "Bác sĩ Nam, nhanh, đến lượt cô siêu âm rồi"
"Được, tôi đến ngay đây."
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe tổng quát, bởi vì là làm xét nghiệm siêu âm 4D, rất đông người, cho nên Nam Khuê đã làm việc ở đây một lúc.
Đợi đến số thứ tự của mình, cô mới đi lên.
Đến phòng kiểm tra, Nam Khuê nằm trên giường.
Nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy hình dáng của các con, Nam Khuê vô cùng kích động.
Bởi vì là song thai, cho nên sự kì vọng của cô lại càng nhân đôi.
Thế nhưng, hai đứa trẻ này hôm nay lại không hợp tác lắm.
Nam Khuê đã nằm trên giường cả nửa tiếng rồi mà hai đứa bé vẫn nhất quyết không chịu lộ mặt.
Một đứa thì dùng tay che mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai ngón tay bé xíu.
Đứa còn lại thì dễ thương hơn, ở trong bụng động đậy qua lại, nhưng cũng không để lộ ra xíu mặt nào.
Ban đầu, Nam Khuê còn chưa hiểu lắm, cứ nghĩ là hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì nên mới kiểm tra lâu như vậy.
Nhưng sau khi nghe bác sĩ nói, cô có chút không nhịn được cười.
"Chắc là hai đứa trẻ này ngại rồi, thế này nhé, cô đi ăn chút gì ngọt ngọt để dỗ chúng, chút nữa rồi quay lại đây.”
"Vâng." Nam Khuê mỉm cười nói cảm ơn, sau đó ra ngoài.