Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 671: Anh thực sự đến rồi?  



Cô nhớ trong túi mình còn có socola được bỏ vào mấy hôm trước, cho nên chuẩn bị đi lấy.



Kết quả là vừa bước đến cửa, liền nghe thấy âm thanh trong phòng truyền đến: "Trời ơi, bác sĩ Nam có thai rồi, cô ấy giấu kỹ thật sự, tôi còn không phát hiện ra."



"Không trách cô được, cô ấy giấu kỹ quá, tôi cũng không nhận ra"



"Đúng thế, mùa đông vốn dĩ phải mặc nhiều quần áo, chẳng trách sao đồ cô ấy mặc đều rộng như vậy, hơn nữa lúc thay quần áo đều cố ý tránh chúng ta ra, đúng là không dễ để phát hiện."



Mấy người xì xào bàn tán với nhau.



Advertisement

Nói đi nói lại, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang cha đứa nhỏ.



"Haiz, mấy cô nói xem, đứa bé trong bụng cô ấy, không phải của bác sĩ Lý đó chứ!"



‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’



"Phi phi phi, sao có thể chứ? Bác sĩ Nam mới đến đây được hai tháng, Ngọc Nhi cũng vừa mới nói là cô ấy đi khám thai tổng quát, sao có thể là của bác sĩ Lý được."



"Thì ra là do mang thai, thảo nào lại từ chối lời tỏ tình của bác sĩ Lý, vậy đứa bé trong bụng cô ấy là của ai nhỉ?"



Nam Khuê đột nhiên mở cửa bước vào.



"Trong công việc, tôi luôn tôn trọng mọi người, bởi vì mọi người đều có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cũng đều là tiền bối của tôi, tôi cũng thực lòng coi mọi người là đồng nghiệp."



"Nhưng việc mọi người hết lần này đến lần khác ở sau lưng thảo luận về tôi là chuyện rất không hay, tôi cũng thực sự không nghe nổi nữa."



"Nếu mọi người muốn biết, có thể đường đường chính chính hỏi tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết. Đúng vậy, tôi đang có thai, cha của chúng là vị hôn phu của tôi, trước đây vì một số nguyên nhân, tôi không thể không rời đi."



"Nhưng bây giờ thì khác, tôi sắp có thể đưa bọn trẻ đi gặp anh ấy rồi."



Cầm lấy túi xách, Nam Khuê lập tức rời đi.



Cô sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nơi này nữa.



Đi lên tầng, cô trực tiếp đi tìm cô gái tên là Ngọc Nhi kia.



Khi nhìn thấy cô gái đó, Nam Khuê mới biết cô ta là một y tá.



"Ngọc Nhi phải không, tôi nghĩ tôi không cần giới thiệu nữa, cô chắc là biết tôi rồi, đúng chứ?" Nam Khuê thẳng thắn nói.



Ngọc Nhi đút hai tay vào túi áo, dáng vẻ không đồng tình: "Nực cười, tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp cô, làm sao biết cô được?"



"Thế sao? Vậy mà khi cô truyền ra ngoài tin tức tôi mang thai, lại nói rất rõ ràng, rành mạch. Vốn dĩ tôi và cô chưa từng gặp nhau, chỉ là nghe người ta nói rằng cô thích Lý Thịnh."



"Tôi nghĩ, cô là vì tức giận Lý Thịnh nên đã trút giận lên tôi, nhưng thực sự không cần, tôi căn bản không hề thích anh ấy. Tôi có thai rồi, cũng có cả vị hôn phu..."



Vậy nhưng khi Nam Khuê còn chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đột nhiên như phát điên mà đáp lại.



"Cô đúng là không biết xấu hổ, đã mang thai rồi, còn cố tình dụ dỗi người đàn ông của tôi."



"Nam Khuê, cô có thấy xấu hổ không? Tất cả đều do cô, nếu không Lý Thịnh đã ở bên tôi rồi, cô cái đồ hồ ly tinh, cô cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì, để bây giờ anh ấy đối với tôi không nóng không lạnh, còn nói muốn cắt đứt mọi quan hệ với tôi."



"Tôi cảnh cáo cô, nếu còn quấy rầy anh ấy nữa, tôi nhất định sẽ..."



Tuy nhiên, Ngọc Nhi còn chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên bị hai người mặc vest đen kéo đi mất.



Nam Khuê không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Bất ngờ, đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc: "Nam Khuê tiểu thư, bây giờ mời cô quay người lại nhìn!"



Giọng nói này?



Đây......



Trong giây lát, Nam Khuê kinh ngạc, cô không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.



Đây là giọng nói của Kiến Thành.



Là anh, thực sự là anh.



Cô đã quá quen thuộc với âm thanh này, tuyệt đối không thể sai được.



Thế nhưng, sao anh ấy lại ở đây?



Không đợi được nữa, Nam Khuê quay người lại, vừa nhìn thấy anh, nhìn thấy người mà ngày đêm cô mong nhớ, kích động đến không thể nói một lời nào, hai tay cũng bắt đầu run lên.



Anh đến rồi?



Anh thực