Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 698: “Không thể nào! Làm lại!”



Lục đại sư cao ngạo cười cợt, tựa như khinh thường tranh cãi với Trần Hạo.

Vương Khải cười nói: “Ngu dốt, mày không hề biết gì về sự lợi hại của Lục đại sư! Ông ấy là người dẫn đầu của giới giao tiếp linh hồn trong cả nước!”

“Ha ha ha!”, Trần Hạo cười khinh bỉ.

Lục đại sư nói: “Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi cậu Vương ngay bây giờ, có lẽ tôi còn cầu xin cậu Vương tha cho cậu một mạng, nếu đợi tôi ra tay, cậu sẽ gặp xui xẻo đấy!”

Advertisement

“Chỉ là giao tiếp linh hồn thôi, đừng làm bộ làm tịch nữa, thuật thôi miên của ông chẳng qua là tà thuật hắc ám cộng thêm vài ba chú thuật mê hoặc, ra vẻ cái gì!”

Lục đại sư bất ngờ, ông ta không ngờ rằng Trần Hạo đã nhìn thấu mánh khóe của mình, ông ta càng lúc càng ngứa tai gai mắt anh hơn.

“Xem ra cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt”, Lục đại sư nói.

Trần Hạo cười nhạt, đi thẳng tới chỗ Vương Khải, anh chẳng muốn nhiều lời với bọn này nữa.

Vương Khải ngơ ngác, hắn ta biết rõ sự lợi hại của Trần Hạo, bèn vội vã cầu cứu: “Lục đại sư! Đừng để anh ta đến đây!”

“Hừ! Đồ không biết trời cao đất dày, thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không lối thì cứ thích chui đầu vào, đã như vậy, tôi phải biến cậu thành con rối!”

Lục đại sư vừa nói, ngón tay vừa chuyển động như cánh hoa đang nở rộ, chỉ một lát, những người xung quanh cũng cảm giác được mình đang bị ngón tay Lục đại sư hấp dẫn trong vô thức.

“Bây giờ, cậu đang nằm trên đồng cỏ ở thảo nguyên Rabesia, không khí trong lành, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng, hương thơm hoa cỏ êm dịu, đến đây…an tâm…lặng lẽ cảm nhận sự tốt đẹp của thế giới này với tôi nào”.

Giọng nói Lục đại sư nhẹ nhàng như ru người đi vào giấc mơ đẹp, Trần Hạo lúc nãy còn cười nhạt, khinh thường, nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt anh trở nên đờ đẫn mơ màng, sau đó, ngay khi ngón tay Lục đại sư dừng lại, hai mắt anh chợt nhắm nghiền.

Thấy cảnh này, Vương Khải cười ha ha.

“Tự cho bản thân là đúng, dám đối đầu với Lục đại sư, cứ bị thôi miên đi! Đồ ngu!”

Lục đại sư cười càng lúc càng ngạo mạn hơn, ánh mắt mọi người nhìn ông ta đều tràn đầy sự nể phục.

Vương Khải cười hỏi Lục đại sư: “Ông có nói là phải biến anh ta thành con rối, giờ đã thành công chưa?”

Lục đại sư nhàn nhạt nói: “Bây giờ chỉ mới thôi miên, muốn biến cậu ta thành con rối thì phải trải qua mấy lần thôi miên sâu, rồi sau đó thi triển vài mánh khoé mới được!”

“Đáng tiếc là tôi không thấy được cái kết ấy, nhưng chỉ cần biết tên khốn này phải vô tri vô giác sống không bằng chết cả đời này, tôi đã vui lắm rồi!”, Vương Khải tàn độc nói.

Lục đại sư cười hả hê: “Cậu Vương chớ thất vọng, tuy tên này còn chưa biến thành con rối hoàn toàn, nhưng tôi đã thi triển thuật thôi miên rất mạnh với cậu ta, có thể đạt đến trình độ sai gì làm nấy! Mà thủ thuật chế tạo con rối là liên tục lặp đi lặp lại vài lần thôi miên tương tự, sau khi nắm chắc có thể khống chế thì xoá sạch ý thức! Coi như, giờ cậu ta đã là con rối cấp thấp nhất!”

“Thật ư? Vậy chẳng phải giờ tôi bảo anh ta làm gì cũng được à?”, Vương Khải vui vẻ hỏi.

“Tất nhiên rồi, nhưng mà phải đợi tôi thi triển một trói buộc trên người cậu ta đã!”

Lục đại sư vừa nói, vừa lấy ra một bình thuốc đặt trước mũi Trần Hạo để cho anh ngửi.

Làm xong những việc này, Lục đại sư cười nói: “Giờ được rồi đấy!”

Vương Khải cười ác độc, đập bể ly rượu của mình, sau đó nhấc nhân nghiền nó thành mảnh vụn, rồi đổ chúng lên một cái khay, đưa cho Lục đại sư: “Bảo anh ta nếm thử sự ngon lành của cái này đi!”

Lục đại sư nói: "Không thành vấn đề!”

Ông ta dứt lời, rồi dùng giọng điệu đặc biệt nói: “Há miệng ra! Nô lệ của tôi…”

Sau đó, ông ta vô cùng tự tin giơ cái khay lên, đợi Trần Hạo phản ứng.

Kết quả là, ông ta không đợi được Trần Hạo há miệng, mà lại thấy một bóng đen thoát ẩn thoát hiện, sau đó có một tiếng chát, gò má ông ta bị ai đó tát sưng đỏ.

Lập tức, mọi người xung quanh sợ hãi ngây người.

Vương Khải nghĩ thầm, lẽ nào tên khốn này không bị thôi miên?

Hắn ta nghĩ đến đây, bèn chuyển dời đôi mắt lên mặt Trần Hạo, bắt gặp anh đang nhắm mắt, nét mặt dại ra.

Ngay khi đó, Vương Khải cảm thấy e là Lục đại sư đã làm lỗi ở bước nào đó khi chế tạo con rối rồi.

Đồng thời, hắn ta âm thầm vui mừng, thật may khi mình không tin mấy trò này lắm nên bảo Lục đại sư làm, lời này là do ông ta tự nói, nếu không người bị đánh chắc chắn là mình.

Lục đại sư bị đánh cho ngơ ngác, đợi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

“Không thể nào! Làm lại!”

Lục đại sư giận dữ, nín thở lấy lại bình tĩnh, lấy thuốc cho Trần Hạo ngửi lại lần nữa, rồi dùng giọng điệu quái lạ nói: “Nô lệ của tôi, há miệng!”

Lần này, Lục đại sư đã rút kinh nghiệm, ông ta thấy Trần Hạo mở miệng mới bước lại gần.

Kết quả là, một giây sau, bóng người màu đen lại tấn công.