“Tất nhiên rồi, nhưng mà phải đợi tôi thi triển một trói buộc trên người cậu ta đã!”
Lục đại sư vừa nói, vừa lấy ra một bình thuốc đặt trước mũi Trần Hạo để cho anh ngửi.
Làm xong những việc này, Lục đại sư cười nói: “Giờ được rồi đấy!”
Vương Khải cười ác độc, đập bể ly rượu của mình, sau đó nhấc nhân nghiền nó thành mảnh vụn, rồi đổ chúng lên một cái khay, đưa cho Lục đại sư: “Bảo anh ta nếm thử sự ngon lành của cái này đi!”
Lục đại sư nói: "Không thành vấn đề!”
Ông ta dứt lời, rồi dùng giọng điệu đặc biệt nói: “Há miệng ra! Nô lệ của tôi…”
Advertisement
Sau đó, ông ta vô cùng tự tin giơ cái khay lên, đợi Trần Hạo phản ứng.
Kết quả là, ông ta không đợi được Trần Hạo há miệng, mà lại thấy một bóng đen thoát ẩn thoát hiện, sau đó có một tiếng chát, gò má ông ta bị ai đó tát sưng đỏ.
Lập tức, mọi người xung quanh sợ hãi ngây người.
Vương Khải nghĩ thầm, lẽ nào tên khốn này không bị thôi miên?
Hắn ta nghĩ đến đây, bèn chuyển dời đôi mắt lên mặt Trần Hạo, bắt gặp anh đang nhắm mắt, nét mặt dại ra.
Ngay khi đó, Vương Khải cảm thấy e là Lục đại sư đã làm lỗi ở bước nào đó khi chế tạo con rối rồi.
Đồng thời, hắn ta âm thầm vui mừng, thật may khi mình không tin mấy trò này lắm nên bảo Lục đại sư làm, lời này là do ông ta tự nói, nếu không người bị đánh chắc chắn là mình.
Lục đại sư bị đánh cho ngơ ngác, đợi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
“Không thể nào! Làm lại!”
Lục đại sư giận dữ, nín thở lấy lại bình tĩnh, lấy thuốc cho Trần Hạo ngửi lại lần nữa, rồi dùng giọng điệu quái lạ nói: “Nô lệ của tôi, há miệng!”
Lần này, Lục đại sư đã rút kinh nghiệm, ông ta thấy Trần Hạo mở miệng mới bước lại gần.
Kết quả là, một giây sau, bóng người màu đen lại tấn công.
Chát! Âm thanh bạt tai lần này còn vang dội hơn lần trước, Lục đại sư bị đánh cho hoa mắt chóng mặt.
Khi ông ta trợn mắt há hốc mồm muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì Trần Hạo vẫn luôn đờ đẫn bỗng bật cười.
“Ngu dốt, tôi đã nói với ông rồi, mấy cái mánh khóe giao tiếp linh hồn vặt vãnh của ông không có tác dụng với tôi! Bây giờ ông tin chưa?”
“Cậu…cậu không bị tôi thôi miên ư? Điều này không thể nào!”, Lục đại sư hoảng hốt kêu lên.
“Chút tài mọn ấy của ông mà dám biểu diễn trước mặt tôi sao? Ngu xuẩn, để tôi cho ông biết giao tiếp linh hồn là như thế nào nhé!”, Trần Hạo nói xong, chỉ vào một hướng, Lục đại sư lập tức trợn tròn mắt.
Mọi người xung quanh cũng không thể nhúc nhích.
Vương Khải phát điên nhìn Trần Hạo: “Mày…mày đã làm gì tao? Tại sao tao không thể cử động?”
Lục đại sư giờ mới hoàn hồn: “Đây là chú thuật của tà thuật hắc ám! Cậu cũng là kẻ giao tiếp linh hồn ư?”
Trần Hạo cười cợt nói: “Giao tiếp linh hồn? Nực cười! Giao tiếp linh hồn là cái gì?”
Dăm ba thủ đoạn giao tiếp linh hồn trong đầu ông ta kém xa ngàn lần so với những bản lĩnh Âm Dương Cửu Thiên quyết mà anh học từ Cửu U.
Trần Hạo nói xong, tóm lấy cái khay được trang trí vô vàn thuỷ tinh trong tay Lục đại sư, rồi đi về phía Vương Khải.
“Mày…mày định làm gì đấy, tao cảnh cáo mày chớ có làm loạn!”
Trần Hạo chẳng ngó ngàng gì tới lời cảnh cáo của Vương Khải, anh bóp miệng hắn ta, rồi đổ toàn bộ thuỷ tinh vào, còn chủ động giúp hắn ta ngậm chặt miệng, sau đó, máu tươi thấm đẫm miệng Vương Khải, rồi từ từ chảy ra ngoài.
“Khốn kiếp…mày là đồ cầm thú, súc sinh!”, Vương Khải nói không thành lời, hét chói tai.
Trần Hạo cười chế nhạo: “Giờ mày mới biết à? Bố mày không phải là đối thủ của tao, ấy vậy mà mày tự tìm đường chết trêu chọc tao, lẽ nào mày nghĩ mình lợi hại hơn ông ta sao?”
Gương mặt Vương Khải vặn vẹo vì đau đớn.
Lục đại sư tức giận nói: “Chết tiệt, sao cậu dám đối xử với chúng tôi như vậy, cậu biết tôi là ai không? Cậu có biết người chống lưng cho tôi mạnh đến…”
Phốc!
Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Trần Hạo đạp bay.
Lục đại sư lập tức tái mét mặt mày, ông ta vừa mới cảm giác được có cái gì đó vỡ vụn trong mình.
Trong con ngươi ông ta đầy tia máu.
“Nói thử xem, ai sai ông tới!”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
“Là cậu Vương…”
Rầm! Trần Hạo lại đạp một cước.
“Ông coi tôi là đồ ngu à? Một đứa con trai đang trong tinh thần sa sút của một ông lớn thế giới ngầm có thể mời ông tới sao? Tuy mấy tên giao tiếp linh hồn như ông đều là thứ cặn bã, nhưng cũng không phải là người mà tên vô dụng Vương Khải này có thể mời đến! Khai mau!”, Trần Hạo nói.
“Tôi...tôi thật sự không phải là…”
Rầm! Trần Hạo lại cho ông ta một cước nữa, sau khi Lục đại sư bị đạp, ông ta nằm lăn ra đất rơi vào hôn mê.
Nhưng Trần Hạo nhanh chóng chọc vào người Lục đại sư, ông ta tỉnh ngay.
Trần Hạo cười khẩy: “Quên không nói với ông, tôi không chỉ biết vài thủ đoạn giao tiếp linh hồn, mà còn là một bác sĩ Trung y cao siêu, tôi vừa mới dùng cách đặc biệt ấn vào huyệt Linh Đài của ông, có thể đảm bảo ông không thể ngất xỉu dưới bất kỳ tình huống nào. Thế nào, nếu ông không nói, vậy thì cứ từ từ hưởng thụ nhé!”
Lục đại sư điên đầu rồi, ba cú đạp vừa rồi đã khiến ông ta đau đến chết đi sống lại.
Nếu cậu ta lại cho mình thêm vài đạp, không phải mình phải bị đá đến chết à?
“Tôi khai, tôi khai…”
“Là ai?”, Trần Hạo hỏi.
“Là Thiên gia ở tỉnh, tôi đã từng gặp mặt anh ta, anh ta bỏ tiền bảo tôi tới đây, đúng lúc đó cậu Vương cũng tìm người đối phó cậu, Thiên gia cho rằng vừa có thể dạy dỗ anh vừa có thể vu oan giá hoạ, đổ hết tội lỗi lên đầu cậu Vương, thì sẽ thần không biết quỷ không hay, mọi chuyện đều trót lọt!”, Lục đại sư thành thật khai hết tất cả.
Trần Hạo cười lạnh lùng, anh thầm nghĩ, là Thiên gia sao? Anh ta chơi chán ở thế giới ngầm rồi hay sao mà giờ lại muốn ghé thăm âm tào địa phủ?