Diệp Huyên cười ha ha: “Xin lỗi, hiện tại ta không muốn nhận cô làm đồ đệ nữa!”
Nói rồi, hắn quay người đi về phía đại điện kia.
Tuyết Linh Lung sững sờ, sau đó, nàng ta lập tức đi theo, mà lúc này, Diệp Huyên bỗng dừng bước, hắn quay người nhìn Tuyết Linh Lung, hắn cứ nhìn Tuyết Linh Lung như vậy, không nói gì, nhưng vẻ mặt có phần lạnh lẽo.
Advertisement
Tuyết Linh Lung kinh sợ trong lòng, nàng ta biết, người đàn ông trước mặt này tức giận rồi!
Diệp Huyên cười nói: “Đừng đi theo ta nữa, ta chỉ nói lần này thôi!”
Nói xong, hắn quay người đi về phía đại điện.
Tuyết Linh Lung ở nguyên tại chỗ, vẻ mặt có chút khó coi.
Ở phía xa, Diệp Huyên đã đến trước cửa đại điện, hắn vung tay áo, cửa lớn đại điện chậm rãi được mở ra, Diệp Huyên đi vào trong đó.
Bên trong đại điện, trống rỗng một khoảng.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, ánh sáng trong điện rất mờ, ngay chính giữa đại điện, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng!
Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám, tóc dài xõa vai, hai tay đặt trên đầu gối, không có hơi thở gì.
Khổ Tu?
Diệp Huyên đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, hắn im lặng một lúc rồi khẽ thi lễ.
Đến được nơi như thế này, chuyện khác không cần nghĩ, cứ hành lễ trước, nói không chừng lại được truyền thừa đến tay!
Ngay lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên ngẩng đầu, thấy vậy, Diệp Huyên khẽ nhếch miệng, còn sống sao?
Nhưng rất nhanh chóng, hắn đã phủ nhận suy nghĩ này của bản thân rồi, người đàn ông trung niên trước mặt này không có hơi thở sinh mệnh nào cả, có lẽ đối phương đã chết rồi!
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên một lúc, rồi cười nói: “Có thể bỏ qua những thời không bên ngoài kia… Thiếu niên, ngươi không hề đơn giản!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Khổ Ty tiền bối?”
Người đàn ông trung niên cười lớn: “Chưa từng nghĩ tới, bây giờ vũ trụ này còn có người nhớ đến ta!”
Diệp Huyên vộ kính cẩn thi lễ: “Thì ra thật sự là Khổ Tu tiền bối! Khổ Tu tiền bối sáng tạo ra Nguyên Thần Cảnh, vì đám chúng ta mở ra một con đường võ đạo mới, công đức này, người hậu thế sao có thể quên?”
Cách sinh tồn đầu tiên ngoài đời: Không có chuyện gì thì cứ nịnh vào, ai lại không thích nghe lời hay chứ?
Nghe thấy lời Diệp Huyên, vẻ mặt Khổ Tu lại vui tươi hơn: “Nhóc con, ngươi chỉ là Thần Thể Cảnh, nhưng ngươi lại có thể đi đến đây, có lẽ là dùng vật ngoài thân, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Khổ Tu cười nói: “Ta có thể xem không?”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Khổ Tu.
Khổ Tu vươn tay nắm lấy kiếm Thanh Huyên, sau đó, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, như nhìn thấy quái vật gì đó vậy.
Diệp Huyên nhìn Khổ Tu, không nói gì.
Ngay lúc này, thân thể Khổ Tu đột nhiên run lên, cùng lúc đó, xung quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện thời không thần bí!