Diệp Huyên vộ kính cẩn thi lễ: “Thì ra thật sự là Khổ Tu tiền bối! Khổ Tu tiền bối sáng tạo ra Nguyên Thần Cảnh, vì đám chúng ta mở ra một con đường võ đạo mới, công đức này, người hậu thế sao có thể quên?”
Cách sinh tồn đầu tiên ngoài đời: Không có chuyện gì thì cứ nịnh vào, ai lại không thích nghe lời hay chứ?
Nghe thấy lời Diệp Huyên, vẻ mặt Khổ Tu lại vui tươi hơn: “Nhóc con, ngươi chỉ là Thần Thể Cảnh, nhưng ngươi lại có thể đi đến đây, có lẽ là dùng vật ngoài thân, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Advertisement
Khổ Tu cười nói: “Ta có thể xem không?”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Khổ Tu.
Khổ Tu vươn tay nắm lấy kiếm Thanh Huyên, sau đó, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, như nhìn thấy quái vật gì đó vậy.
Diệp Huyên nhìn Khổ Tu, không nói gì.
Ngay lúc này, thân thể Khổ Tu đột nhiên run lên, cùng lúc đó, xung quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện thời không thần bí!
Chính là thời không thần bí trong kiếm Thanh Huyên!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên thoáng chốc thay đổi, tên này lại có thể sử dụng kiếm Thanh Huyên?
Ngay sau đó, hắn phát hiện, không phải đối phương sử dụng kiếm Thanh Huyên, mà là đối phương phát hiện ra thời không thần bí trong kiếm Thanh Huyên, sau đó cố gắng dẫn ra từ trong kiếm Thanh Huyên!
Là dẫn ra, chứ không phải bóc ra!
Dù Khổ Tu có nghịch thiên thế nào, cũng không có khả năng phân tách được kiếm Thanh Huyên!
Bởi vì thanh kiếm này là do Thanh Nhi tạo ra!
Nhưng ngay cả như vậy, thì cũng quá mức nghịch thiên rồi!
Lúc này, Diệp Huyên rất kinh ngạc trong lòng, Thanh Nhi và cha, với cả đại ca rất mạnh, nhưng, ngoài ba người họ thì thế gian này thật ra còn rất rất nhiều người rất ưu tú và mạnh!
Ba người Thanh Nhi có thể xem nhẹ nhưng thiên tài yêu nghiệt giữa đất trời này, nhưng Diệp Huyên hắn không thể!
Người đứng đầu dưới ba kiếm?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, bản thân hắn chém gió cũng chém hơi mạnh rồi!
Trước mặt Diệp Huyên, vẻ mặt Khổ Tu liên tục thay đổi, mới đầu là vui mừng, nhưng nhanh chóng đã chuyển thành bất đắc dĩ, đến cuối cùng, lại trở nên mờ mịt…
Qua một lúc lâu sau, hai mắt Khổ Tu chậm rãi nhắm lại, gương mặt tươi cười đầy chua xót: “Núi cao còn có núi cao hơn… Ha ha… Tuyết Sơn Vương, ta thua rồi! Nhưng ngươi cũng chẳng thắng…”
Trong tiếng cười lại chứa đầy nỗi chua cay.
Diệp Huyên ở bên cạnh cũng trầm mặc không nói.
Một lúc sau, Khổ Tu nhìn Diệp Huyên: “Người tạo ra kiếm này, đang ở đâu?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Vẻ mặt Khổ Tu buồn bã: “Thật đáng tiếc!”
Nói đến đây, ông ta như phát hiện ra gì đó, nhìn mũi kiếm Thanh Huyên, sau đó, ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Người tạo ra kiếm này, hẳn là đối xử với ngươi rất tốt, đúng chứ?”