Một lúc sau, Khổ Tu nhìn Diệp Huyên: “Người tạo ra kiếm này, đang ở đâu?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Vẻ mặt Khổ Tu buồn bã: “Thật đáng tiếc!”
Nói đến đây, ông ta như phát hiện ra gì đó, nhìn mũi kiếm Thanh Huyên, sau đó, ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Người tạo ra kiếm này, hẳn là đối xử với ngươi rất tốt, đúng chứ?”
Advertisement
Diệp Huyên khẽ nhếch miệng cười: “Đúng vậy!”
Khổ Tu nhìn Diệp Huyên: “Ta muốn gặp nàng ta xem sao!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tốt nhất là không cần!”
Khổ Tu khẽ cười, ông ta mở lòng bàn tay, một cái hộp đen xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa cái hộp đến trước mặt Diệp Huyên: “Mọi thứ của ta đều ở trong hộp này!”
Diệp Huyên động lòng!
Mọi thứ!
Bảo vật của cao thủ cấp bậc như vậy, sẽ là bảo vật bình thường được sao?
Phát tài rồi!
Diệp Huyên vui mừng trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tiền bối, chuyện này…”
Khổ Tu cười nói: “Ta đã ngã xuống rồi, những thứ này đối với ta mà nói, chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Nói rồi, ông ta chợt dừng lại, rồi lại nói: “Năm đó tuy ta chưa từng nghiên cứu ra cảnh giới mới, nhưng đối với cảnh giới Mệnh Tri này, ta đã hiểu được và sáng tạo rất rất nhiều, còn có một vài thứ tạp nham, đều nằm trong hộp cả!”
Diệp Huyên khẽ thi lễ với Khổ Tu: “Đa tạ!”
Nói xong, hắn vội nhận lấy cái hộp.
Khổ Tu nhìn Diệp Huyên: “Ta muốn gặp thử vị tiền bối kia!”
Diệp Huyên chần chừ chốc lát rồi nói: “Ngươi cầm kiếm này, có thể cảm nhận được nàng ấy!”
Khổ Tu cười nói: “Được!”
Diệp Huyên hành lễ: “Đi đường cẩn thận!”
Nói xong, hắn đi ra bên ngoài.
Mà lúc này, Khổ Tu bỗng nói: “Thiếu niên!”
Diệp Huyên quay người nhìn Khổ Tu, Khổ Tu khẽ cười: “Ngươi biết ta chết thế nào không?”
Diệp Huyên chợt ngây người, sau đó lắc đầu: “Không biết!”
Khổ Tu im lặng một lúc rồi cười nói: “Bị giết chết!”