Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Vương Phú Quý vẫn đang ngủ say.
Tô Thương thì đi ra khỏi phòng, đồng thời đem Tô Tinh Hà từ trong vòng tay lưu trữ phóng ra ngoài.
Đối với một thằng nhóc bốn tuổi mà nói, liên tục bị nhốt trong vòng tay lưu trữ như vậy quả thực không tốt lắm, lỡ như ngột ngạt quá thì phiền phức lắm, dù sao cũng là con ruột mà.
"Trang viên thật đẹp."
Advertisement
Sau khi Tô Tinh Hà ra ngoài, lập tức bị trang viên nhà họ Trương hấp dẫn, nhịn không được mà hỏi: "Cha, đây là chỗ nào?"
"Trang viên nhà họ Trương."
"Hả, cũng là nơi giam giữ người anh em tốt sao." Tô Tinh Hà mặt mũi đày mơ ước, cười nói: "Cảnh sắc ở đây thật đẹp, nếu là nhà mình thì tốt biết bao."
"Đã là nhà mình rồi." Tô Thương cười cười nói.
"Ặc, cha, ý cha là gì?"
Tô Thương cười nói: "Nơi này bị cha cướp rồi, sau này con muốn ở bao lâu thì ở."
"Cướp rồi sao?"
"Vãi thật chứ!"
Tô Tinh hà trừng to mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nói: "Cha ngầu thật đó nha, cái gì cũng cướp được, không hổ là tội phạm siêu cấp nha!"
"Cha, hay là cha bỏ thêm chút sức lực, cướp luôn cả cái hoàng cung đi, sau đó cha làm Hoàng thượng luôn."
Tô Tinh Hà hưng phấn nói: "Con nghe nói Hoàng thượng có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần (ba cung điện, 6 trang viên, 72 vợ bé), nếu như cha làm Hoàng thượng, chờ khi cha chết đi rồi, con thừa kế ngôi vị, đến lúc đó con cũng sẽ có nhiều vợ bé như vậy, nghĩ đến thật kích thích quá đi à, cha, cha cố gắng một chút được không, cha..."
Ầm!
Tô Tinh Hà càng nói càng kích động, Tô Thương thì đưa tay lên gõ cậu bé một cái vào đầu, mặt tối sầm lại nói: "Im miệng, không được nói lung tung!"
"Ahh, cha, cha lại đánh con, đầu của trẻ con không thể thường xuyên đánh, nếu không sẽ hỏng mất đó, cha muốn đánh con, con sẽ mách mẹ, để mẹ..."
Tô Tinh Hà đang nói, kết quả lại bị một bé gái ở phía xa hấp dẫn.
*Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô bé gái kia, chính là cô bé trước đó đã ăn kẹo hồ lô trên đường, mặt ngọc má hồng, cực kỳ đáng yêu.
Lúc này.
Cô bé gái đó đứng chung chỗ với đông đảo người làm nhà họ Trương, đang tiếp nhận sự điều tra của Huyết Đồ.
"Wow, người đẹp, không ngờ lại gặp nữa rồi!"
"Lần thứ nhất gặp mặt là trùng hợp, lần thứ hai gặp mặt là duyên phận, ha ha ha!"
"Cha, con lười tính toán với cha quá, con đi đến tìm duyên phận của con để chơi đây."
Tô Tinh Hà lanh lợi, vui vẻ chạy theo hướng cô bé gái ở phía xa.
"M* kiếp!"
"Cái thứ gặp sắc quên nghĩa!"
Vừa nói xong, Tô Thương liền tối sầm mặt mày nói: "Không đúng, sao lại có thể gặp sắc quên nghĩa, mình là cha của nó mà, suýt chút nữa tức đến hồ đồ luôn rồi.”
"Đại thiếu gia."
Đúng lúc này, Tiêu Đình đi tới, một mực cung kính ở trước mặt Tô Thương, tò mò hỏi: "Cậu bé kia là ai?"
"Nó tên là Tô Tinh Hà, là con trai của tôi, con trai ruột."
Tô Thương dặn dò: "Tên nhóc này cực kỳ nghịch ngợm, Tiêu Đình, để mắt tới nó một chút, đừng để nó gây họa."