Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 827: Tỉ thí võ công sao?  



Không nghĩ tới, nhà họ Tô lại có kẻ thù như vậy, Lý Thuần Phong đương nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



"Ông nội Lý, ông không cần lo lắng."



Tô Thương thấy vậy, cười nói: "Chẳng lẽ ông đã quên mất, bây giờ con đã là một người tu chân, con có đủ sức mạnh có thể chống lại vùng núi tế trời."



"Ừm."

Advertisement



Lý Thuần Phong đón nhận ánh mắt của Tô Thương, thấy Tô Thương không giống đang nói dối, cho nên lập tức gật đầu nói: "Ông nội Lý tin tưởng sức mạnh của cháu, chỉ tiếc là đối phương quá lớn mạnh, nhà họ Lý chúng ta không giúp được gì."



"À phải Tô Thương, nhà họ Tô con chẳng qua chỉ là một dòng họ nhỏ trong thành phố mà thôi, sao có thể chọc phải vùng núi tế trời, mà sơn chủ Thái Sơn mang mẹ con đi làm gì?" Sau đó Lý Thuần Phong khó hiểu nói.



"Chuyện này nói ra thì phức tạp."



Tô Thương khẽ cười nói: "Ông nội Lý, cháu không cần nói nhiều cho ông làm gì, ông có thể đến trang viên nhà họ Tô, hỏi ông cháu một chút, ông ấy sẽ nói cho ông biết."



"Ừm, được."



Lý Thuần Phong khẽ gật đầu, nghĩ đến Tô Kiền Khôn thì lập tức thở dài một hơi nói: "Hầy, thật đáng tiếc cho ông nội và cha cháu, xương cốt vỡ vụn đã biến thành người tàn phế, cả đời này cũng không có khả năng đứng lên nữa."



"Ai nói vậy."



Tô Thương lại cười nói: "Ông nội Lý, trước khi cháu đến, cháu đã luyện chế Sinh Cốt đan chữa khỏi cho hai người họ rồi."



"Ông nội và cha cháu bây giờ tràn đầy sức sống, vô cùng khỏe mạnh"



"Thật vậy sao?" Lý Thuần Phong ngạc nhiên nói.



"Ừm."



"Lại còn tràn đầy sức sống."



Tô Thương gật đầu đáp lại, chậc, hai vị kia còn đánh cháu rất hăng luôn là đằng khác.



"Thiếu chút nữa ông quên mất, bây giờ cháu là người tu chân, có thể luyện chế được loại tương tự như đan dược thượng cổ thần kỳ. Ha ha ha, khỏi hẳn rồi thì tốt quá!”



Lý Thuần Phong phản ứng lại, vuốt chòm râu, thoải mái cười to nói: "Sau này ông có thể tỉ thí võ công với Tô Bạch Mao rồi."



Tỉ thí võ công sao?



Tô Thương dừng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn.



"Ông nội, là ông và cha cháu đánh cháu trước, bây giờ đừng trách cháu kéo cừu hận cho ông, thiên đạo có luân hồi, cũng nên để ông bị đánh một trận rồi đây."



Suy nghĩ đến đây, Tô Thương lập tức nói: "Ầy, ông nội Lý, có một chuyện có lẽ ông không biết."



"Thật ra ông cháu đã sớm đặt chân vào Địa Tông, thực lực bỏ xa ông mấy con đường."



Tô Thương nói tiếp: "Lúc trước ông cháu tỉ thí với ông toàn là cố ý nhường ông, không hề sử dụng sức mạnh chân chính."



"Ông nội cháu nói, ông ở trong mắt ông ấy, chỉ là một tông sư nho nhỏ, ông ấy vốn không hề xem trọng ông, đâu, nếu đánh nhau thật thì chỉ cần giơ tay lên là có thể nghiền nát ông."



Tô Thương tiếp tục kéo thù hận nói: "Sở dĩ ông ấy giả vờ ngang bằng với ông là vì muốn đùa giỡn ông, muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi sau khi ông dốc hết sức mạnh, ông ấy cảm thấy rất buồn cười."



"Cái gì!"



Quả nhiên, Lý Thuần Phong nghe anh nói như vậy thì nhất thời xù lông, sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể lập tức đánh một trận với Tô Kiền Khôn trước đã.



Có đều dừng lại vài giây, ông ta nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, ông nội cháu thật sự là cao thủ Địa Tông sao?"







“Trước kia là vậy.”