Cằm cọ cọ vào vai Nam Khuê, giọng nói mang theo ý cười: "Vừa hay, tôi cùng nghĩ đến việc đi tắm.”
"Anh cũng muốn tắm sao?" Nam Khuê hỏi.
“Ừm!”
"Vậy anh ra phòng tắm bên ngoài tắm, cần em lấy quần áo cho anh không?"
"Không cần."
"Vậy anh tự lấy nhé, nước trong phòng tràn rồi, anh buông em ra, em đi tắm trước." Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Nam Khuê nói.
Hai tay Lục Kiến Thành vẫn ôm chặt lấy cô, không hề có ý định buông ra.
"Này, mau buông em ra đi, còn đang xả nước bên trong, như vậy thì quá lãng phí nước."
Thấy anh không buông ra, Nam Khuê có chút đáng yêu làm nũng nói.
Khóe miệng Lục Kiến Thành lại tràn ra một tiếng cười gợi cảm: "Hai người chúng ta cùng nhau tắm có phải là không lãng phí hay không?”
“......”
Sửng sốt một chút, hiểu được ý thật sự trong lời nói của anh, Nam Khuê xấu hổ dúi choanh một cái.
“Anh đừng làm bậy, bây giờ đanglà ban ngày ban mặt đấy!”
"Ban ngày thì sợ cái gì, cửa phòng ngủ của chúng ta đóng chặt, rèm cửa phòng cũng kéo rồi, ai có thể trèo đến cửa sổ nhà chúng ta?" Lục Kiến Thành thẳng thắn.
Nam Khuê nhìn qua cửa sổ, lúc này mới phát hiện rèm cửa sổ lúc cô đi vào còn mở ra đã không biết từ lúc nào đã kéo lại.
"Vậy cũng không được, ban ngày sáng như vậy, hơn nữa em..."
"Tóm lại, ban ngày không được."
Mặc dù rèm cửa đã được kéo lại, căn phòng vẫn còn sáng.
Nghĩ đến muốn ở trong hoàn cảnh sáng trưng như vậy, ban ngày cùng anh nhốt trong phòng làm loại chuyện này, cô lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cằm Lục Kiến Thành lại cọ cọ vào vai Nam Khuê, giọng nói ra khỏi miệng cực kỳ dịu dàng.
Đặc biệt là loại ngữ điệu này, quả thực giống như đang làm nũng với cô vậy.
"Khuê Khuê, chúng ta lâu như vậy mới gặp lại nhau, chúng ta chỉ mới gặp lại nhau vào ngày hôm kia."
"Sau đó vẫn luôn bận rộn chăm sóc Niệm Khanh, chúng ta cũng không có tâm tư, bây giờ bệnh của Niệm Khanh đã tốt hơn rất nhiều, thật vất vả lắm hai người bọn chúng mới không có ở đây, em thật sự nhẫn tâm mặc kệ một mình anh sao?"
"Em có biết không? Hai đêm nay anh muốn em anh sắp phát điên rồi, rõ ràng vợ ở bên cạnh, anh lại còn phải chịu đựng, vậy có phải là anh quá thất bại hay không!”
"Khuê Khuê..."
Giọng nói của anh dịu dàng như vậy, quả thực dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
Nhất là ngữ điệu gợi cảm, nhiều lần khuấy động thần kinh của cô.
Nam Khuê cuối cùng buông rụt rè xuống, chậm rãi cúi đầu: "Ừm, vậy chút nữa động tác của anh nhẹ chút, em sợ mình..."
Những lời còn lại còn chưa dứt, đã bị Lục Kiến Thành nóng lòng nuốt vào miệng.