Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 869: "Không sao, sau này vận động nhiều là được."  



Chờ Nam Khuê thở hổn hển, phục hồi tinh thần, đã bị anh kéo vào phòng tắm.



Trong phòng tắm, sương mù lượn lờ.



Những giọt nước ấm áp chảy trên người hai người, quần áo trên người Nam Khuê đã bị ướt đẫm.



Cái này như ẩn như hiện, ngược lại càng tăng thêm vài phần thần bí.



Quả thực làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.

Advertisement



“Khuê Khuê, em thật đẹp!”



Giọng nói gợi cảm từ cổ họng tràn ra, Lục Kiến Thành đã hoàn toàn không thể khống chế.



Nam Khuê nhắm mắt lại, hai tay chủ động vắt lên cổ anh.



Trong phòng tắm, một màng xuân.



Nam Khuê vốn định chuẩn bị tắm nước nóng, chờ người thoải mái, rồi ngủ trưa.



Kết quả, ngay cả chính mình cuối cùng như thế nào trở lại giường cũng không nhớ rõ lắm.



Chỉ biết trên người vừa mềm vừa chua, mệt giống như một vũng bùn, ngay cả cánh tay cũng lười nâng lên.



“Kiến Thành, em mệt!”



"Em mệt quá, anh trước tiên tha cho em có được không?"



Trong mơ hồ, cô nhớ rõ mình giống như đang liên tục cầu xin người phía sau tha cho.



Sau đó, anh bế cô ra khỏi phòng tắm.



Ngay sau khi cô chạm vào giường, cô lập tức ngủ thiếp đi.



Giấc ngủ này, liên tục ngủ hơn ba tiếng đồng hồ.



Lúc Nam Khuê mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, cũng không nhìn thấy ánh mặt trời.



Lại thấy tóc mình lộn xộn, cô vội vàng từ trên giường đứng lên.



Lúc này, ở nhà cũ đoán chừng đều phải ăn cơm xong rồi.



Kết quả, có thể là do xuống giường quá gấp, cô không nghĩ tới hai chân mình lại mềm nhũn như vậy, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.



May mắn đỡ được mép giường, mới không đến mức té ngã.



Thay quần áo, sửa sang lại tóc, Nam Khuê nhanh chóng xuống lầu.



Khi nhìn thấy trên bàn ăn đã bày xong đồ ăn thịnh soạn, cả nhà đều đang ngồi chỉnh tề, giống như chỉ chờ một mình cô, Nam Khuê trong nháy mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ.



“Xin lỗi, con ngủ hơi lâu, để cho mọi ngươi chờ lâu!”



"Không sao, do chênh lệch thời gian, chúng ta đều biết, đồ ăn vừa mới được dọn lên bàn, vừa đúng lúc con đi xuống." Vân Thư cười an ủi.



Tiểu Niệm Khanh lại tò mò đánh giá Nam Khuê của cậu: "Mẹ, sao mẹ ngủ lâu như vậy? Lúc trở về anh trai và con muốn đi lên tìm mẹ ngay, nhưng cha nói mẹ đang rất mệt, bảo tụi con không được làm phiền mẹ.”



Tiểu Tư Mục cũng liên tục đặt câu hỏi: "Đúng vậy mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lại mệt mỏi như vậy? Có phải mẹ bị bệnh không?”



Hai đứa trẻ liên tiếp tấn công, quả thực làm cho Nam Khuê không có sức chống đỡ.



Lại nghĩ đến cảnh buổi chiều ở trong phòng tắm mà đỏ mặt tim đập, Nam Khuê càng cảm thấy hai má nóng rát, rất nóng.



Nghiêng mắt, cô hung hăng trừng mắt nhìn Lục Kiến Thành.



Ý bảo anh, anh mau giải thích đi, mau giải vây cho cô đi!



Lục Kiến Thành cười cười, sau đó nhìn về phía Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh, nghiêm túc giải thích: "Mẹ mệt, nhưng không phải vì sinh bệnh, mà mệt do cơ thể quá mất sức.”



"Không sao, sau này vận động nhiều là được."