Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 870: “Rốt cuộc bây giờ đã hiểu được câu nói kia!”  



Vừa lúc trên bàn có cua, Nam Khuê lập tức gắp một con, tức giận bỏ vào bát Lục Kiến Thành: "Mau ăn đi, ăn nhiều một chút, lát nữa đừng nói chuyện nữa! ”



"Mẹ ơi, tại sao mẹ không để cho cha nói chuyện?" Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt, vẻ mặt đáng yêu và tò mò hỏi.



Nam Khuê: "..."



Uống một ngụm nước, cô cố gắng bình tĩnh lại: "Mẹ sợ cha con nghẹn, sẽ không thoải mái."



"A, vậy con và anh trai lúc nữa cũng ăn chậm chút."

Advertisement



"Được, Niệm Khanh muốn ăn cái gì, mẹ gắp cho con."



"Mẹ gắp cái gì, con ăn cái đó, chỉ cần mẹ gắp con đều thích ăn."



Ừm, vẫn là con trai ấm áp, quả thực là một cậu bé tình cảm



Hơn nữa trên bàn có rất nhiều món ăn cô thích ăn, tâm trạng Nam Khuê ngay lập tức đã được chữa khỏi.



Cơm nước xong, Nam Khuê và hai đứa nhỏ ở nhà chơi, còn Lục Kiến Thành thì vội vàng đi làm việc.



Không thể không nói, hai đứa trẻ thực sự là sức lực vô hạn



Buổi chiều đi ra ngoài chơi cả buổi chiều, ngay cả ngủ trưa cũng không có ngủ, buổi tối lại là còn có sức như vậy



Mười giờ, dẫn bọn trẻ đi tắm rửa, nhìn bọn chúng nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp, cuối cùng Nam Khuê cũng thở phào nhẹ nhõm.



Dọn dẹp đồ chơi của bọn chúng xong, lại tự mình tắm rửa rồi dọn dẹp chút, vừa nhìn thời gian, đã là mười một giờ.



Nam Khuê cũng mệt mỏi.



Nhưng nghĩ đến Lục Kiến Thành, cô xoay người đi đến thư phòng.



Khi đẩy cửa vào thấy anh đang làm việc chăm chỉ.



Thấy Nam Khuê tiến vào, anh đẩy tư liệu trên bàn sang một bên, sau đó vươn tay về phía Nam Khuê: "Khuê Khuê, lại đây nào!”



Nam Khuê vừa đi tới, đột nhiên, cổ tay bị kéo.



Ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành kéo vào lòng, ngồi lên đùi anh.



Ôm chặt lấy cô vào lòng, Lục Kiến Thành dán đầu vào người cô, nghiêm túc ngửi một chút, anh mở miệng hỏi: "Em dùng sữa tắm gì mà thơm vậy? ”



"Chỉ là một lọ trong phòng tắm của anh, chắc là anh thường hay dùng, em thấy sắp dùng hết rồi."



“Vậy để anh ngửi lại!”



Lại ngửi được mùi, Lục Kiến Thành ngẩng đầu: "Đúng là loại sữa tắm kia.”



“Vậy tại sao anh dùng lại không có mùi gì, em dùng lại thơm như vậy!”



Biết người nào đó đang bắt đầu làm nũng, Nam Khuê chỉ thân mật xoa xoa mặt anh, vẫn chưa trả lời.



"Lúc anh về không phải anh nói sau này muốn chúng ta cùng đi ngủ sao? Em đến đây để hỏi anh đã xong chưa?" Nam Khuê nói xong, sau đó nhìn trên bàn anh có một xầy tư liệu thật dày.



“Vẫn chưa!”



"Vậy anh làm tiếp đi, em về ngủ với bọn trẻ trước, anh làm xong cũng nên đi ngủ sớm chút, em không làm phiền anh nữa."



Nói xong, Nam Khuê đứng dậy muốn rời đi.



Lục Kiến Thành lại kéo cô trở lại, đầu cọ vào quần áo của cô: "Vậy thì không được, vợ thơm như vậy, để anh ôm thêm chút đi!”



“Rốt cuộc bây giờ đã hiểu được câu nói kia!”



Nam Khuê nắm lấy mũi anh, nghịch ngợm hỏi: "Nói gì vậy?”



"Quân vương từ nay về sau không chầu triều sớm, thì ra thật sự không trách được những hoàng đế đó, người đẹp ở bên cạnh, thật sự sẽ không có tâm tư lo việc triều chính, cứ ôm em như này, anh cũng không muốn làm việc nữa."



Nam Khuê cố ý nâng mặt lên, nghiêm túc mở miệng: "Lục tiên sinh, bây giờ anh không chỉ là một người chồng mà còn là một người cha, vừa phải nuôi vợ lại phải nuôi con trai, cho nên, mau mau nghiêm túc làm việc, nếu không sẽ vợ và con trai anh sẽ đói chết!”



Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành lại đột nhiên ôm cô lên, đi thẳng ra ngoài.



Nam Khuê hoảng sợ, lập tức nói: "Vừa rồi anh đột nhiên ôm em lên dọa chết em rồi, mau thả em xuống!”



"Không được, phải ôm, anh muốn ôm vợ anh." Lục Kiến Thành ngược trở về.