Hứa Mộc Tình lúc này làm một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. Cô cầm tấm danh thiếp của Chu Hàn Văn. Những ngón tay mảnh mai gấp tấm danh thiếp đó thành hai mảnh. “Roẹt!” Tấm danh thiếp bị xé làm đôi. “Roẹt!” Lại gấp đôi rồi lại xé thêm một lần nữa. Sau đó, trong khi mọi người đang cảm thấy choáng váng thì cô vứt tấm danh thiếp bị rách ấy vào thùng rác. “Người phụ nữ này có phải đồ ngốc không? Cô ta dám xé danh thiếp của cậu Chu?!” “Tập đoàn Lăng Tiêu đúng là đến bước đường cùng rồi, chuyện điên rồ như vậy cũng dám làm”. “Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ tịch bảo ông ấy lập tức hủy bỏ tất cả hợp đồng với tập đoàn Lăng Tiêu thôi, lần này bọn chúng chết chắc rồi!” Nụ cười của Chu Hạn Văn dần lạnh ngắt. Ánh mắt anh ta ánh lên một tia hung ác. Anh ta dắt người đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám xé danh thiếp của tôi”. “Tôi muốn biết là ai đã cho lá gan lớn như vậy, dám xé danh thiếp của tôi”. Giọng nói Hứa Mộc Tình sắc bén, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người một cách rõ ràng rành mạch. “Chồng tôi nói rằng trên đời này không có việc gì mà tôi không thể làm hoặc không dám làm”. Chu Hạn Văn sau khi nghe tin Hứa Mộc Tình đã kết hôn, ánh mắt anh ta càng trở nên ác liệt hơn. “Chồng cô là ai?” Hứa Thiên Tứ cười lớn: “Cậu Chu, chồng của cô ta là một tên rác rưởi”. “Chỉ là một thằng ở rể ăn bám nhà vợ”. “Hơn nữa còn là một thằng điên”. Vừa dứt lời, cả hội trường ồ lên. Tiếng cười vang lên không ngớt! Chu Hạn Văn hừ một tiếng: “Sau khi lấy một thằng chồng điên thì con vợ cũng thần kinh nốt luôn rồi à”. Chu Hạn Văn thái độ kiêu ngạo, giọng nói đầy đe dọa. “Hứa Mộc Tình, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”. “Bây giờ trước mặt tất cả mọi người, tự mắng chồng mình là kẻ điên”. “Sau đó quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!” “Nếu không, rạng sáng ngày mai, tập đoàn Lăng Tiêu của cô sẽ chính thức phá sản”. Mười ngón tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình nắm chặt thành nắm đấm. Cô tức giận rồi. Người khác nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép xúc phạm Lý Phong. Hứa Mộc Tình cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay người bên cạnh hất mạnh về phía Chu Hạn Văn. Hai vệ sĩ phía sau Chu Hạn Văn lập tức lao đến và chặn ở phía trước. Mặc dù hầu hết chỗ rượu vang đó đều bắn lên người hai vệ sĩ. Nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạn Văn. “Được! Được lắm, tôi sẽ coi ly rượu vừa rồi là lời tuyên bố khai chiến của con đàn bà ngu ngốc này với tôi”. “Chu Hạn Văn tôi đây tiếp nhận khiêu chiến”. “Đồng thời, tôi cũng thông báo với tất người đang có mặt ở hội trường tối nay rằng, mọi người sẽ nhận được tin tức tập đoàn Lăng Tiêu phá sản ngay trong sáng mai!” Hứa Mộc Tình bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ bé yếu ớt dễ bị bắt nạt trước đây nữa rồi. Cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tràn đầy tự tin và có chút bướng bỉnh. “Cùng chờ xem!”