“Trong mắt tôi, tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ”. “Và đang không ngừng trưởng thành”. “Ngoài ra, tập đoàn Lăng Tiêu có một vũ khí bí mật mà cậu Chu đây không thể nào có được”. “Vô lý!” Chu Hạn Văn gầm lên. Anh ta không thể kìm chế được cơn tức giận của mình, nét mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung ác. “Trước tiên không nói đến gia tộc phía sau tôi”. “Chỉ riêng nguồn tài chính cá nhân và ảnh hưởng của tôi đều hơn tất cả những người có mặt ở đây”. “Ông nói đám ăn xin này có một thứ vũ khí bí mật mà tôi không có, rõ ràng là đang nằm mơ giữa ban ngày”. “Cậu thật sự rất giàu có, nhưng cậu thiếu mất một thứ, đó là tình người”. Châu Tồn Mậu chậm rãi nói tiếp. “Tập đoàn Lăng Tiêu giống như một đại gia đình, hòa thuận và đầm ấm”. “Còn các cậu, giống như một đàn châu chấu”. “Chỉ cần các cậu để ý thứ gì, các cậu sẽ nuốt chửng chúng ngay lập tức, không cho chúng cơ hội mọc lên”. “Được! Được lắm!” Trên trán Chu Hạn Văn lúc này đã hằn lên những tia máu. Anh ta nắm chặt nắm đấm. Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác! “Để tôi xem xem, lão già gần đất xa trời như ông làm cách nào để bảo vệ cái tập đoàn này!” “Tập đoàn Lăng Tiêu không cần tôi bảo vệ”. Châu Tồn Mậu dừng lại một lúc. Rồi lại nói tiếp: “Người bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu hôm nay không đến”. “Tuy nhiên, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới cậu Chu đây và tất cả những người có mặt trong hội trường ngày hôm nay”. Chu Hạn Văn vô cùng tức giận, anh ta bật cười. “Được, nói đi! Ông nói to lên! Tôi nghe xem hắn ta muốn nói cái thá gì!!” “Mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng hễ ai dám gây phiền phức, động tay động chân thì nhà tan cửa nát!” “Ha ha ha, thú vị, rất thú vị!” Tiếng cười tự phụ của Chu Hạn Văn vang vọng cả hội trường. “Không ngờ rằng tôi vừa mới về nước đã có người tặng tôi món quà lớn như vậy”. “Giết gà dọa khỉ! Sáng sớm mai tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ”. “Cảnh cáo những kẻ coi trời bằng vung, cho bọn chúng biết được thực lực thật sự của cậu chủ đây!” Nói xong, Chu Hạn Văn rời khỏi hội trường với một đám người đi theo sau. Vì để phân chia rõ ràng hai phe, hầu hết tất cả mọi người đều đi theo sau Chu Hạn Văn. Sảnh tiệc lớn lúc này bỗng trở nên trống vắng.