“Máy bay trực thăng hạng nặng Mi-48 Halo có trọng lượng cất cánh tối đa đạt tám mươi tấn”. Lý Phong thản nhiên nói ra số liệu cơ bản của chiếc trực thăng hạng nặng trước mắt. Lúc này, Vương Tiểu Thất và Đương Quan Lễ đều chú ý đến chiếc giỏ rất lớn ở dưới máy bay. Lý Phong nói với hai người bọn họ: “Thao tác nhanh lên chút, ném hết số tiền này vào giỏ”. Đường Quan Lễ ngạc nhiên nói: “Anh Phong, nhỡ ném không chuẩn rơi xuống đất sao?” Lý Phong khẽ nhếch khóe miệng lên cười. “Không phải rất nhiều người thường nằm mơ mình đang đi đường thì có cục tiền từ trên trời rơi trúng đầu sao?” “Vậy thì hôm nay ước mơ của những người đó sắp thành hiện thực rồi”. Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ nhìn nhau cười lớn. Lúc này, Lý Phong cũng bắt đầu tách tiền ra thành từng tờ, từng cộp. Lúc này, Lý Phong nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, cậu dùng dao tách những đống tiền này ra”. Thời gian gần đây Tiểu Thất luôn chăm chỉ tập dao pháp. Ngay lập tức, khắp căn phòng ánh dao lóe sáng. Rất nhanh sau đó, ba người cùng nhau ném tiền! “Ha ha, hơn một nửa trong số hai trăm ngàn của tôi đã vào rổ rồi”. “Một trăm ngàn đã rơi xuống dưới rồi”. Vì đó không phải tiền của họ nên ba người bắt đầu vung tiền tùy ý. Dưới ánh nắng vàng ươm, trong cơn gió mát rượi. Những tờ tiền tung bay trong gió. Chúng bay cao như những cánh chim bay sải cánh trong không trung. Chúng bay thấp như thể muốn sà vào lòng người. Chúng bay dập dờn, phơi phới, dáng vẻ uyển chuyển. Chúng bay lượn tự do, rực rỡ sắc màu, hòa mình vào trong tia nắng. Lúc này, gia đình Liễu Hồng Hoa đang đợi Hứa Thiên Tứ ở sảnh của tòa nhà. Vừa nãy Hứa Thiên Tứ gọi điện cho Trương Diệu Diệu và bảo gia đình bọn họ lái xe đến lấy tiền. Tiền mặt! Đối với gia đình Liễu Hồng Hoa, trên đời này không có việc gì tuyệt vời hơn là lái xe đi lấy tiền về nhà. Bọn họ ngồi đợi trong tâm thế vô cùng háo hức. Lúc này, Liễu Hồng Hoa nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở ngoài đường. Thấy những người bên ngoài có vẻ đang rất thích thú! Ngay sau đó, bà ta thấy cửa thang máy đột nhiên mở ra. Một đám người mặc vest và đi giày da lao như điên ra khỏi sảnh. Cửa thang máy chữa cháy cũng bị bật tung, một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau lao ra đường. Cùng lúc đó, qua cửa số kính của đại sảnh, Liễu Hồng Hoa nhìn thấy một vài tờ tiền từ trên trời rơi xuống. “Tiền! Tiền!” Liễu Hồng Hoa vội vàng đứng lên. Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy hết cơn mưa tiền này đến cơn mưa tiền khác từ trên trời rơi xuống. “Mau, mau ra ngoài xem, hình như có rất nhiều người đang nhặt tiền”. Khi ba người họ lao ra khỏi sảnh phát hiện ra ngoài đường đã loạn rồi. Ít nhất là hàng trăm người. Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên trời rồi vung tay, không ngừng bắt lấy những tờ tiền từ trên trời rơi xuống! Bọn họ rất phấn khích! Bọn họ bùng nổ! Bọn họ điên cuồng! Liễu Hồng Hoa cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giật tiền. Tuy nhiên, bà ta vừa xông vào, đã bị người ta đẩy ra. Trương Diệu Diệu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường: “Mẹ, đừng nhặt nữa!”