Những người giật tiền không quan tâm xung quanh mình là đàn ông hay đàn bà, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ hay chưa! Chiếc trực thăng bay lên cao khiến cho luồng không khí phía dưới cuồn cuộn thành từng đợt, sau đó bay về phía thành phố Thành Hải. Ba người Lý Phong đang đứng trong phòng, căn phòng bây giờ đã trống rỗng. Thậm chí không còn một mảnh giấy nào trên mặt đất. Toàn bộ số tiền, hoặc là rơi vào rổ, hoặc là đã bị ba người Lý Phong ném xuống dưới đất. Không lâu sau, trên bầu trời thành phố Thành Hải. Một chiếc máy bay trực thăng hạng nặng bay qua. Vì chiếc trực thăng đang bay ở tầng trời thấp. Luồng gió mạnh khiến mọi người không thể mở mắt. Và khi bọn họ mở mắt ra, nhìn thấy trên trời có vài tờ giấy đang bay xuống. Có người nhặt một tờ lên đặt trước mắt, nhìn kỹ một lượt. Bọn họ há hốc mồm miệng. Mắt mở trừng trừng. Bọn họ hét ầm lên. “Tiền!” Bọn họ nhảy dựng lên! “Mau nhặt tiền đi!! “Ông trời cuối cùng cũng hiển linh rồi!” “Ha ha ha, sính lễ kết hôn của con trai tôi cuối cùng cũng có rồi!” “Mẹ ơi, mình có thể dùng tiền này để làm phẫu thuật rồi!! “Tôi muốn mua xe!” “Tôi muốn mua nhà!!” “Tôi muốn kết hôn!!” Chương 330: Nhìn thấy giết gà bao giờ chưa? Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao. Hứa Thiên Tứ vội vàng thu dọn hành lý. Lúc anh ta cầm chiếc vali có mật khẩu rời đi, ba người nhà Liễu Hồng Hoa đã đứng ở cửa. “Hứa Thiên Tứ, cậu muốn đi đâu?” “Cậu đồng ý đứa cho chúng tôi mấy triệu, đưa cho tôi ngay bây giờ”. Trương Toàn Đức chặn Hứa Thiên Tứ, giơ tay đòi tiền. Hứa Thiên Tứ đẩy Trương Toàn Đức ra, vội vội vàng vàng rời đi. Hai mẹ con Trương Diệu Diệu và Liễu Hồng Hoa chặn trước mặt hắn. Hứa Thiên Tứ nhìn khuôn mặt lệch của Trương Miêu Miêu, không kìm được giật mình. Mũi của Trương Diệu Diệu bị lệch, quai hàm xệ xuống. Cảm giác như thấy ma giữa ban ngày. “Cậu xem! Cậu xem! Vì cậu mà mặt con gái tôi mới ra nông nỗi này”. Liễu Hồng Hoa hai tay chống nạnh, hùng hổ nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không đưa tiền cho tôi, đừng hòng mà đi đâu hết”. “Bốp!” Hứa Thiên Tứ tàn nhẫn tát Liễu Hồng Hoa. Anh ta bắt đầu chửi bới ầm ĩ. “Đám ngu ngốc mấy người! Bây giờ là lúc nào rồi còn đến đây đòi tiền!” “Mau trốn đi, không trốn nhanh đến mạng cũng không còn đâu!” Nhưng cho dù Hứa Thiên Tứ có chửi bới la hét thế nào đi nữa. Ba người nhà Liễu Hồng Hoa cũng bám riết không tha. “Cậu không đưa tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!” Mặt Hứa Thiên Tứ đỏ bừng lo lắng vôi vàng. “Mau đi đi, muộn một giây thôi, chết chắc đấy”. “Vợ cậu không phải là cô chủ của Chu Thị à? Có cô ta chống lưng, ai dám làm gì cậu?” Trương Diệu Diệu vừa nói hết câu, thang máy sau lưng cô ta đột ngột mở ra. Tiếp lời, giọng nói của Chu Hạn Văn vọng tới. “Tôi dám” Vẻ mặt Chu Hạn Văn vô cùng trầm lặng. Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.