“Mau đi đi, muộn một giây thôi, chết chắc đấy”. “Vợ cậu không phải là cô chủ của Chu Thị à? Có cô ta chống lưng, ai dám làm gì cậu?” Trương Diệu Diệu vừa nói hết câu, thang máy sau lưng cô ta đột ngột mở ra. Tiếp lời, giọng nói của Chu Hạn Văn vọng tới. “Tôi dám” Vẻ mặt Chu Hạn Văn vô cùng trầm lặng. Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Tức khắc, có một đám người nhanh chóng phi đến, bao vây bốn người Hứa Thiên Tứ. Chu Hạn Văn bước từng bước tới gần Anh ta bước đến trước mặt Hứa Thiên Tứ, không nhiều lời, giơ chân đạp vào bụng Hứa Thiên Tứ một cách dã man. Hứa Thiên Tứ bị đạp lăn hai vòng. Lại có hai tên vệ sĩ nhấc cổ áo hắn ta lên, tóm hắn đến trước mặt Chu Hạn Văn. “Hứa Thiên Tứ, lúc cô tôi đưa tiền cho anh , có nói với anh câu này không? Tiền còn thì người còn, tiền mất thì người sẽ chết”. “Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không cố ý! Đều là do Lý Phong, đều là do Lý Phong vứt tiền từ trên tầng xuống!” “Ai là Lý Phong?” “Lý Phong là thằng ở rể của tập đoàn Lăng Tiêu, tên khốn này làm không ít chuyện xấu, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì”. “Hắn ta nhân cơ hội lúc tôi dự tiệc, đã lấy mất tiền”. “Chính hắn gây ra trận mưa tiền hôm qua”. Chu Hạn Văn đưa tay lên trán, đột nhiên cười lớn. “Ha ha ha ha...” “Một trăm tỉ, một trăm tỉ tiền mặt, không cánh mà bay như vậy ư”. “Anh đã sơ ý như vậy, sau đó đổ thừa cho một tên ở rể vô dụng là Lý Phong”. “Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao?” Chu Hạn Văn nói xong, lập tức ra hiệu cho hai tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ giơ nắm đấm, đấm đá Hứa Thiên Tứ. Sau khi Hứa Thiên Tứ bị đánh dở sống dở chết, giống như con chuột sắp chết, lại bị xách dậy. Lúc này, Chu Hạn Văn nắm trong tay một con dao găm sắc nhọn. Con dao găm đó kề lên cổ Hứa Thiên Tứ. “Anh thấy cảnh giết gà bao giờ chưa?” “Chỉ cần dùng một con dao, giống như thế này, nhẹ nhàng cắt một nhát vào động mạch”. “Sau khi vỡ mạch máu, máu tươi phun ra”. “Lúc này, anh sẽ không cảm thấy đau nữa”. “Anh chỉ cảm thấy cơ thể dần dần lạnh toát, sau đó là tê liệt”. “Sau đó anh sẽ bắt đầu run rẩy co quắp, cảm thấy bản thân sắp đi vào cõi chết”. Giây phút lưỡi dao sắc bén lạnh toát kề vào cổ, Hứa Thiện Tứ vội vàng hét to. “Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!” “Số tiền này, thực sự là do Lý Phong ném xuống”. “Tôi vô tội”. Lúc này, có một người đàn ông vội vàng đi tới, nói thầm vài câu với Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn nghe xong, cau mày. “Khoản tiền đó đúng là do Lý Phong ném xuống?” “Đúng, đúng! Nếu cậu có cho tôi mười lá gan, mười cái mạng, tôi cũng không dám động đến số tiền ấy!” Hứa Thiên Tứ bị dọa đến ướt đũng quần, nước tiểu đục ngầu hôi tanh chảy ròng ròng xuống. Chu Hạn Văn bịt mũi, lùi về sau hai bước “Tiền đã không còn rồi, nói gì cũng vô dụng”. “Anh và ba người sau lưng anh hãy dùng cả đời này để kiếm lại số tiền đó đi”.