Có tổng cộng ba lăm tầng. Có một số công ty tập đoàn quan trọng đang làm việc ở đây. Trong số đó, chi nhánh của tập đoàn Chu Thị tại Thành Hải đã chiếm tám tầng cao nhất. Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng Hứa Mộc Tình quyết định đặt văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu tại tòa nhà này. Vì không có nhiều nhân viên đến Thành Hải. Nên Hứa Mộc Tình định thuê một tầng trước. Đợi đến thời điểm thích hợp, thì mới mở rộng thêm ra. Dưới sự hướng dẫn của các nhân viên của tòa nhà, đám người Hứa Mộc Tình, Lý Phong cùng đi xem xét môi trường của văn phòng. Hứa Mộc Tình cảm thấy rất hài lòng. Ngay khi họ đang chuẩn bị ký, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ngoài cửa. "Này, đây không phải là hoa khôi trường chúng ta sao?" Lúc này, một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi vào cùng với hai thuộc hạ của mình. Hắn xách một chiếc cặp trên tay. Chân đi một đôi giày da sáng màu. Cả người đều là nhãn hiệu Armani. Có vẻ là một người thành đạt. Vừa bước vào, hắn liền cẩn thận quan sát Hứa Mộc Tình. Nhìn thấy trang phục của Hứa Mộc Tình không cao cấp, cũng không có trang sức đắt tiền, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ. "Đã lâu không gặp, hoa khôi của chúng ta vẫn giản dị như vậy!" Người đàn ông trước mặt là Triệu Xương Hà, bạn cùng lớp đại học của Hứa Mộc Tình. Hắn đã từng điên cuồng theo đuổi Hứa Mộc Tình. Sau một vài lần bị từ chối, hắn bắt đầu bôi nhọ Hứa Mộc Tình trước mặt những người khác. Hắn đã soạn ra rất nhiều tin tức xấu liên quan đến Hứa Mộc Tình. Tuy nhiên, người trong sạch thì không thể bị nhiễm bẩn được, những tin tức này sau đã tự tiêu tan. Hứa Mộc Tình cau mày khi nhìn thấy Triệu Xương Hà. Cô không thích người này, thậm chí còn chán ghét. Nhìn thấy Hứa Mộc Tình quay người không để ý tới mình, Triệu Xương Hà cười nói: "Nhìn thấy bạn học cũ mà chả thèm chào hỏi tiếng nào sao?" “Tôi không có gì để nói với những người như cậu cả”, Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói. "Loại người như tôi à? Ha ha, cậu có biết giờ tôi là ai không?" "Tôi là phó giám đốc của công ty chứng khoán Dương Quang đấy”. "Cậu có biết chống lưng cho công ty này là ai không?" "Đó là gia tộc Chu Thị, gia tộc đứng đầu ở phương Nam đấy!" Khi Triệu Xương Hà nói chuyện, mũi hắn hếch lên, miệng cũng nhếch lên. Hắn kiêu ngạo, hắn tự hào. Hắn xem thường, hắn khinh bỉ! "Cậu làm ở công ty nào không liên quan gì đến tôi”. “Chúng tôi sắp ký hợp đồng với văn phòng này. Mời cậu đi cho”, Hứa Mộc Tình lập tức mời hắn rời đi. "Hừm, muốn ký hợp đồng? Tôi còn ở đây, cậu nghĩ cậu ký hợp đồng được không?" Triệu Xương Hà cúi xuống, ngạo nghễ nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi rất thân với quản lý của tòa nhà này đấy”. "Ngày nào tôi cũng ăn cơm với anh ta, ngay cả ông chủ của họ, tôi cũng đã gặp vài lần”. "Tôi chỉ cần nói một tiếng thôi thì cậu còn lâu mới ký được hợp đồng”. "Nếu không thuê được văn phòng, về cái xó xỉnh Đông Hải của mình, cậu sẽ bị sếp phê bình, thậm chí bị đuổi việc". "Hahaha! Nếu bây giờ cầu xin tôi, thì có khi còn kịp đấy”. Triệu Xương Hà đã bị ám ảnh bởi Hứa Mộc Tình suốt những năm qua. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình khi còn học đại học, hắn đã muốn ôm Hứa Mộc Tình vào lòng, vuốt ve và làm mấy trò hèn hạ với cô rồi. Tuy nhiên, cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, Hứa Mộc Tình cũng không chấp nhận hắn.