Không coi ai ra gì. Tùy tiện. Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Đây là Lỗ Vĩnh Hạc. Trong lúc đang nói chuyện, thì Lỗ Vĩnh Hạc vươn tay ra định kéo tay Hứa Mộc Tình. Nếu bây giờ không phải ở trong đám đông, thì hắn đã đặt tay lên đôi bồng đào kia rồi. Hắn không còn nhịn được sự bứt rứt trong lòng nữa. Đêm qua đã không thỏa mãn rồi, ban ngày lại còn phải chịu đựng nữa. Bây giờ, hắn cảm thấy chỗ đó đã đau và sưng tấy khó chịu lắm rồi. Hắn muốn làm! Hắn muốn trút hết dục vọng của mình lên cơ thể Hứa Mộc Tình! “Anh không được như vậy”, Liễu Bạch ôm bụng, vội vã đứng lên. Tuy nhiên, anh ấy vừa mở miệng nói thì đã bị hai tên vệ sĩ lao tới đấm đá. Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhanh chóng tránh đi và lùi lại vài bước. Hứa Mộc Tình hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có người độc đoán như vậy. Dám làm một điều quá đáng như vậy trước mặt bao người. "Anh muốn gì? Tôi đâu có biết anh". Hứa Mộc Tình nhìn Lỗ Vĩnh Hạc một cách cảnh giác. Lỗ Vĩnh Hạc cười xấu xa: "Ngoài cô ra, trong này làm gì còn ai không biết tôi?" Lỗ Vĩnh Hạc quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào dám xông lên. Ngay cả những người nhà họ Liễu đang chủ trì bữa tiệc tối nay cũng lơ đi, coi như chưa nhìn thấy hay nghe thấy gì cả. Cho dù là Liễu Bạch, người nhà bọn họ bị đánh cho bầm dập. Ngay cả khi vợ của Liễu Bạch ở bên cạnh liên tục kêu cứu cũng không ai dám xông lên. "Cô kia, tôi đếm đến ba. Nếu cô không theo tôi, thì tôi sẽ …” "Nếu tao đếm đến ba mà mày không cút thì tao sẽ ném mày từ trên này xuống đấy”. Lỗ Vĩnh Hạc còn chưa nói xong, thì đột nhiên giọng nói của Lý Phong từ cửa phòng tiệc truyền đến. Vẻ hoảng loạn trên mặt Hứa Mộc Tình biến mất ngay lập tức vào lúc cô nghe thấy giọng nói của Lý Phong. Cô nhanh chóng xoay người, nhìn Lý Phong tủi thân gọi: "Chồng, có người bắt nạt em”. Sự xuất hiện của Lý Phong mang theo một cơn gió lạnh. Anh nhanh chóng bước tới. Chỉ nghe thấy "bốp! bốp!" hai tiếng. Hai tên vệ sĩ đã đánh Liễu Bạch lúc nãy đã lần lượt bị đá bay ra ngoài. Hai tên vệ sĩ đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Nôn ra máu. Hôn mê. Lúc này, Liễu Bạch, người đang ôm đầu đỡ đòn đánh của mấy tên vệ sĩ, giờ mới ngẩng đầu lên. Anh ấy nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn. Giờ phút này, Lý Phong giống như một ngọn núi sừng sững không gì sánh nổi! "Đồ chó, mày dám cản tao à!" "Tao nói cho mày biết, nếu mày biết điều thì giao con kia cho tao”. "Nếu không, tao không những xử đẹp mày mà còn xử luôn cả nhà mày đấy!" "Tất nhiên, nếu mày khéo”. "Tao không ngại trả lại vợ mày sau khi đã chơi đâu”. "Khi nào tao cần thì lại dẫn đến cho tao dùng”.