Một thành viên trong đội nhanh chóng lấy một chiếc ghế bên cạnh đặt xuống sau lưng Lý Phong. Lý Phong thản nhiên ngồi xuống, vắt chéo hai chân. Anh nhìn Vũ Thạc: “Cậu Vũ, hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu vừa đến đây đã hô hào đòi chém đòi giết e là không được hay cho lắm nhỉ?” “Đéo mẹ! Vừa nãy thằng em vợ mày lái du thuyền tông vào thuyền của tao làm tao rơi xuống biển, suýt chút nữa thì chết đuối!” Biểu cảm khuôn mặt Vũ Thạc trở nên dữ tợn. “Hôm nay tao nhất định phải tính sổ với mày!” Hắn nhìn Lý Phong như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh! “À, cậu không nói tôi cũng quên mất”. “Du thuyền của tôi trị giá hai trăm triệu”. “Nó từng là du thuyền của Nữ hoàng Elizabeth”. “Bây giờ chiếc du thuyền này bị thuyền đánh cá của anh đâm phải”. “Khoản tiền này chúng ta cũng phải tính toán cẩn thận đấy nhé”. Vũ Thạc ngẩn người. Hắn đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha ha....” “Ngu xuẩn vô cùng!” Vũ Thạc chỉ vào Lý Phong, hai mắt trợn trừng. “Mẹ mày sắp chết đến nơi rồi còn dám ngồi đó tính nợ, giả vờ giả vịt cái đéo gì không biết”. “Bây giờ tao sẽ sai người vặt từng cái răng của mày xuống!” “Xem mày còn dám lớn tiếng nói chuyện với tao không!” Trong lúc nói chuyện, hai đại tông sư đứng bên cạnh Vũ Thạc đã ra tay! “Bụp!” Đại tông sư vừa di chuyển, chấn động bầu không khí! Một luồng khí mạnh mẽ lao về phía Lý Phong! Ngay lập tức, mấy người Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh Lý Phong cũng di chuyển! “Bụp!” “Bụp!” “Bụp!” Trong khoảnh khắc, bóng hình lóe lên. Tiếng va chạm của nắm đấm vang lên không ngớt! Quá nhanh! Nhanh đến mức nhìn không kịp! Những tinh anh của gia tộc Vũ Thị vẫn chưa kịp phản ứng lại, bọn chúng đã nhìn thấy hai bóng người bị đánh bay ngược lại ra sau. Hai cao thủ cấp đại tông sư, lại bị mấy tên nhỏ con, trông không có vẻ gì là mạnh như Vương Tiểu Thất đánh bại. Hộc máu! Va vào tường! “Bộp!” “Bộp!” Nhìn thấy hai đại tông sư bình thường hiên ngang bất khuất bây giờ cơ thể mềm oặt nằm rạp trên đất. Vũ Thạc sợ hãi! Các tinh anh khác đều hoảng loạn! Lúc này, Lý Phong búng tay một cái. “Đóng cửa”. “Đánh chó!” Một phút sau. Mà thật ra chưa đến một phút. Tất cả những tinh anh mà Vũ Thạc đưa đến đều bị đánh gục. Than khóc. Đau đớn. Bây giờ người duy nhất đang đứng. Chỉ có một mình Vũ Thạc. Sợ hãi! Hoảng loạn! Hắn thậm chí không dám tin vào mắt mình. Quá đáng sợ! Đây có phải là người không!? Bọn họ chỉ có mấy người. Nhưng trong nháy mắt, những tinh anh được nhà họ Vũ tuyển chọn kỹ càng đều bị diệt sạch. Run sợ! Chân của Vũ Thạc không ngừng run rẩy. Hắn muốn lùi lại. Hắn muốn thoát khỏi nơi cực kì nguy hiểm này. Nhưng không biết từ lúc nào, đám người Vương Tiểu Thất đã đứng bao vây xung quanh hắn, nhìn chằm chằm vào hắn như hổ đói. Bọn họ mới chính là hổ. Là hổ dữ. Vũ Thạc hối hận. Hắn không ngờ rằng mình lại đang đối đầu với một đám quái vật như thế này. Rõ ràng là tự tìm đường chết mà! “Lý Phong, anh ra một điều kiện, thả tôi đi đi!” Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh lạnh lùng nói: “Cậu bây giờ không đủ tư cách để thương lượng điều kiện với tôi”. “Tôi là Vũ Thạc, tôi là người nhà họ Vũ”. “Anh thực sự cho rằng chỉ dựa vào một mình anh mà có thể chống lại cả gia tộc lớn mạnh của chúng tôi sao?” Vũ Thạc trợn trừng mắt, hung ác nói: “Tôi nói cho anh biết, những gì anh nhìn thấy bây giờ chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”. “Gia tộc Vũ Thị chúng tôi lớn mạnh hơn những gì anh nghĩ hàng chục lần! Hàng trăm lần!” “Nếu như anh dám động vào tôi, người của gia tộc tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Vũ Thạc hiện giờ đang rất kích động.