Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh lạnh lùng nói: “Cậu bây giờ không đủ tư cách để thương lượng điều kiện với tôi”. “Tôi là Vũ Thạc, tôi là người nhà họ Vũ”. “Anh thực sự cho rằng chỉ dựa vào một mình anh mà có thể chống lại cả gia tộc lớn mạnh của chúng tôi sao?” Vũ Thạc trợn trừng mắt, hung ác nói: “Tôi nói cho anh biết, những gì anh nhìn thấy bây giờ chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”. “Gia tộc Vũ Thị chúng tôi lớn mạnh hơn những gì anh nghĩ hàng chục lần! Hàng trăm lần!” “Nếu như anh dám động vào tôi, người của gia tộc tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Vũ Thạc hiện giờ đang rất kích động. Hét lớn vào mặt Lý Phong. Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi chết tiệt này ngay bây giờ! Chỉ cần quay về nhà. Chỉ cần quay về nhà là sẽ an toàn rồi! Nét mặt Lý Phong dửng dưng, nhìn Vũ Thạc. “Tôi có thể cho cậu một con đường sống”. “Cậu giao ‘Cảng nước sâu’ ở phía Đông Nam của thành Thiên Môn cho tôi”. Cảng nước sâu mà Lý Phong đề cập đến là cảng lớn nhất của gia tộc Vũ Thị ở thành Thiên Môn. Lượng nhập vào xuất ra hàng năm là hai trăm triệu tấn. Ở đây vận chuyển hơn 70% hàng hóa của gia tộc Vũ Thị. Lý Phong đã xây dựng vòng tròn lớn như vậy là có mục đich thật sự, chính là nó! Có cảng nước sâu này rồi, việc tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào thủ đô sẽ không bị cản trở! “Mẹ chúng mày đừng có nằm mơ!” Khi nghe Lý Phong nói xong câu này, thân là cậu chủ của gia tộc họ Vũ, Vũ Thạc liền chửi bới một cách thô bạo. Lý Phong muốn cảng này khác nào lấy mạng của Vũ Thạc! Sự sợ hãi và phẫn nộ khiến cho Vũ Thạc nổi trận lôi đình. Hắn run rẩy chỉ tay vào Lý Phong: “Tao nói cho mày biết, cho dù mày giết chết tao, tao cũng sẽ không bao giờ giao cảng này cho mày đâu!” Lý do vì sao Vũ Thạc có thể kiêu ngạo và độc đoán ở đất Thiên Môn như vậy. Chính là bởi vì hắn nắm trong tay cảng nước sâu này. Có cảng này, chi nhánh của nhà bọn họ mới có một vị trí trong nhà thờ của gia tộc. Nếu không thì, trong mắt những gia đình cao ngạo kia, bọn họ chỉ là một bãi cứt chó! Lý Phong búng tay. Vương Tiểu Thất lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm xem một đoạn tin tức. Cậu ta đưa điện thoại cho Vũ Thạc. Lúc đầu Vũ Thạc cảm thấy rất khó hiểu. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy nội dung trên đó. Sắc mặt tái nhợt! Điếng người! Vô cùng phẫn nộ! Tin tức trên đó viết. Tất cả nhân viên của Vũ Thạc ở cảng nước sâu đã được điều động! Hắn đã bán Cảng nước sâu cho một người bí ẩn! Hắn chỉ tay vào Lý Phong, hét lớn: “Mày, từ đầu mày đã gài bẫy tao rồi, đúng không?” “Làm việc không sơ hở thì sợ gì bị lợi dụng”. “Nếu như gia tộc Vũ Thị mấy người không phải lúc nào cũng nhắm vào tập đoàn Lăng Tiêu”. “Thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy”. Hai tay Vũ Thạc ôm chặt đầu, hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Thật ác độc! Tên Lý Phong này một khi đã ra tay thật sự quá hiểm ác. Vũ Thạc vốn định tập hợp tất cả tinh anh, xóa sổ tập đoàn Lăng Tiêu. Kết quả, hắn không hề nghĩ rằng mình lại rơi vào bẫy của Lý Phong. Bị tiêu diệt! Bây giờ bị tiêu diệt không chỉ là những cao thủ xung quanh hắn. Mà còn có gia đình hắn! Bây giờ, tin tức này đã lan truyền khắp nơi. Hắn, bất lực! Cấm địa Đông Hải. Đây có phải sức mạnh của cấm địa Đông Hải không? Lúc này, Vũ Thạc chắn chắn 100% rằng Lý Phong cũng như hắn, chỉ là một tên côn đồ xông vào trận chiến. Sau lưng Lý Phong nhất định phải có một thế lực lớn nào đó! So với gia tộc Vũ Thị bọn họ, thế lực sau lưng Lý Phong có lẽ còn kinh khủng hơn! Cuối cùng Vũ Thạc giận giữ đồng ý ký vào hợp đồng. Hắn bỏ lại mọi người, vội vàng lên xe về nhà. Về nhà không phải để trốn tránh mà để thu dọn đồ đạc chạy trốn. Hắn đã bán Cảng nước sâu cho Lý Phong. Cả gia tộc nhất định sẽ không tha cho hắn. Lối thoát duy nhất của hắn bây giờ là đi ra nước ngoài, trốn càng xa càng tốt! “Raven!” “Raven!” Vừa về đến nhà, Vũ Thạc vội vã gọi tên Raven. Raven thản nhiên bước xuống như thường lệ. Vừa nhìn thấy cô ta, Vũ Thạc giống như được một làn gió xuân thổi qua, toàn bộ cơ thể và tâm trí hắn đều được chữa lành. Người phụ nữ này đúng là cực phẩm. Dù xét từ góc độ nào thì cô ta cũng thật hoàn hảo và khiến người khác khó lòng chịu đựng. Raven đưa cho Vũ Thạc một chén trà như thường lệ. Vũ Thạc không nghĩ gì, lập tức cầm chén trà lên và uống ực một hơi hết sạch. Hắn vội vàng ném chén trà sang một bên, nắm chặt tay Raven: “Chúng ta đi thôi! Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay đi!” Chương 401: Lên đường bình an Khi quay về, tâm trí của Vũ Thạc chỉ toàn là Raven. Khi có mọi thứ trong tay, hắn chỉ coi Raven như một thứ đồ chơi. Một công cụ giúp hắn thư giãn. Tuy nhiên, bây giờ khi sắp mất đi tất cả, hắn mới nhận ra rằng tất cả những gì hắn có, dường như chỉ có mỗi Raven! Raven vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Cô ta giống như một tách trà hoa trong vắt. Trong tách trà thủy tinh trong suốt, có nhiều bông hoa đủ màu sắc chìm chìm nổi nổi. Có thể là bông hoa nhài trắng tinh khiết. Cũng có thể là những bông hồng lộng lẫy và đầy sắc màu. Chỉ cần cầm nó trong lòng bàn tay, là có thể ngửi thấy hương thơm sảng khoái. Raven khi cười xinh đẹp như một đóa hoa thuần khiết. Cô ta cười nói: “Cậu chủ, thực lòng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi cùng cậu được". Sắc mặt Vũ Thạc đột nhiên thay đổi: “Câu này của cô là có ý gì?” Raven không nói gì, từ từ lùi lại phía sau. Vũ Thạc định vươn tay ra giữ chặt lấy cô ta, đột nhiên hắn cảm thấy đau bụng quằn quại. Cơn đau bụng dữ dội khiến sắc mặt Vũ Thạc tái nhợt đi, toàn thân hắn run rẩy. Trong mắt Vũ Thạc hằn lên những tia máu. Raven hoàn mỹ trong mắt hắn lúc này, dường như trở thành ác ma tới từ địa ngục. “Cô, cô đã cho tôi uống cái gì vậy?” Nét mặt Raven vẫn bình thản như trước. Như thể cô ta chỉ đang làm một việc bình thường như cô ta vẫn hay làm. Raven hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ với Vũ Thạc: “Cậu Vũ, lên đường bình an nhé”. Nói xong, Raven quay người rời đi. Ánh mắt Vũ Thạc mờ dần, bóng lưng xinh đẹp của Raven từ từ biến mất trong tầm mắt hắn... ...... Ở biệt thự của gia tộc Vũ Thị ở thủ đô. “Bộp!” “Khốn kiếp!” Vũ Thế Huân đập mạnh một tờ báo trên tay xuống bàn trà. Có một dòng chữ lớn bắt mắt trên tờ báo này. Cậu chủ giàu có Vũ Thạc sau khi bán Cảng nước sâu với giá rẻ, ăn năn hối hận, quay về nhà tự sát! Bất cứ ai biết Vũ Thạc đều biết rằng Vũ Thạc chắc chắn là do bị đầu độc chết. Với tính cách của hắn, sau khi xảy ra chuyện như này.