Bên cạnh cửa sổ còn có một bàn trà. Trên bàn trà có một ấm trà nóng. Hậu Thư Hạo rót một tách trà và đưa cho Raven. “Đây là để thưởng cho cô”. Raven không nghĩ nhiều, cô ta cầm tách trà từ tay Hậu Thư Hạo và một hơi uống cạn. Đúng lúc Raven đang uống trà. Độ nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói! “Choang!” Tách trà trên tay cô ta rơi xuống, vỡ tan tành. Raven nhìn Hậu Thư Hạo bằng ánh mắt không thể tin được. Bời vì không biết từ lúc nào, Hậu Thư Hạo đã cầm một con dao găm sắc bén trong tay. Con dao găm này đâm mạnh vào ngực Raven. “Chủ, chủ nhân….vì sao vậy?” “Tôi làm đúng theo lệnh của anh, tôi không hề phản bội anh”. Hậu Thư Hạo cười lạnh, trực tiếp rút con dao găm ra khỏi ngực Raven. Hắn nhấc chân lên, đá Raven nằm rạp xuống đất. “Tôi biết”. “Tôi làm như vậy chỉ là để tránh những rắc rối về sau thôi”. “Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh Vũ Thạc một khoảng thời gian”. “Chỉ cần ai đó quan tâm đi điều tra một chút là tội danh giết chết Vũ Thạc sẽ lập tức đổ hết lên đầu tôi”. “Bây giờ cô chết rồi vậy là cũng không còn chứng cứ gì nữa”. Hậu Thư Hạo vừa nói, vừa dùng quần áo của Raven lau sạch vết máu trên dao. Hậu Thư Hạo đặt con dao găm sắc bén trước mặt Raven và lắc nhẹ. Cười và nói: “Dù sao thì cô cũng được đào tạo thành công!” “Làm nô lệ thì phải ý thức được về thân phận của mình”. “Được chết trong tay chủ nhân của mình cũng là một niềm vinh dự rồi”. Hậu Thư Hạo nhìn Raven một cách trịch thượng. “Tôi là đứa con của trời, sớm muộn gì cũng sẽ đứng trên đỉnh thế giới thôi”. “Có thể chết trong tay tôi, trở thành nô lệ của tôi”. “Cô phải cảm thấy vinh dự”. Tự tin! Kiêu ngạo! Hậu Thư Hạo cười khinh thường. Nói xong, Hậu Thư Hạo liếc nhìn một cái. Sau đó quay người rời đi. Ngay khi Hậu Thư Hạo vừa bước ra khỏi ngôi nhà, ngôi nhà này đột nhiên bùng cháy! Lúc này, ở phía bên kia của ngôi làng nhỏ này. Triệu Côn đưa Hứa Mộc Tình đến nơi trồng trọt dược liệu của họ. Tất cả các sản phẩm của công ty mỹ phẩm Đông Phương sản xuất đều sử dụng hoàn toàn từ thực vật thiên nhiên. Ngoại trừ các dược liệu cốt lõi được mua từ “Thái Sơn Khách”. Phần còn lại là dược liệu xanh được họ nuôi trồng trong nhà kính công nghệ cao hoàn toàn mới. Hứa Mộc Tình ở trong nhà kính, cẩn thận nghe Triệu Côn giải thích về tác dụng của những dược liệu này. Bên ngoài nhà kính, đột nhiên có người hét lên. “Cháy rồi! Cháy rồi!” Hữa Mộc Tình nhìn lên và thấy bầu trời cách đó không xa khói bụi bay mù mịt! “Không ổn rồi, cháy rồi!” Hứa Mộc Tình vội vàng chạy ra ngoài. Lý Phong đứng bên cạnh nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Trông thôn có đám cháy thì liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ sẽ tự dập lửa”. Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn làn khói đen sì bốc lên trên trời, cau mày nói: “Nhưng nhỡ trong nhà có người thì phải làm sao?’ “Chúng ta đi xem đi!” Nói xong, Hứa Mộc Tình lao ra khỏi nhà kính. Lý Phong nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình, khẽ thở dài: “Đúng là một cô gái ngốc nghếch tốt bụng”. Khi đến ngôi nhà đang cháy, nhiều người dân đã đứng xung quanh đây. “Trời ơi, tội nghiệp thật, là ai đã phóng hỏa giữa ban ngày ban mặt thế này!” “Ngọn lửa cháy to quá, mọi người mau tránh ra đi!” Trong khi dân làng đang hò reo đứng tản ra, Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi người bên cạnh: “Trong đó có người không?” “Không có ai cả, căn nhà này trước giờ vẫn luôn trống không, không có ai sống ở đây”. Hứa Mộc Tình thở dài nhẹ nhõm sau khi nghe được lời này của một bà cô trung niên đứng bên cạnh. Nhưng đúng lúc này, trên cửa sổ có một bàn tay thò ra! Bàn tay mảnh mai và trắng nõn, hiện ra rõ mồn một trước mắt mọi người. Hai tay thò ra, bất lực bám vào thành cửa sổ. “Trời ơi, trong phòng có người!” “Làm sao bây giờ? Lửa cháy to quá, không thể nào vào được”. “Còn ngây ra đó làm gì, mau dập lửa cứu người đi!” Nói thì nói. Hét mặc hét. Tuy nhiên, chỉ có một vài người thật sự dập lửa. Dù sao, ngọn lửa này cháy quá lớn. Ngay cả khi dùng ống phun nước cũng không thể nào dập tắt được. Trong lúc mọi người đang nháo nhào hỗn loạn, Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Phong không biết lấy dũng khí từ đâu ra. Co che miệng, định xông vào. Đột nhiên, bàn tay của Lý Phong giống như một sợi dây thừng, vòng qua eo Hứa Mộc Tình, ôm cả người cô vào lòng. “Đừng manh động”. Lý Phong nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ. Hứa Mộc Tình rất căng thẳng, vội vàng nói: “Chồng ơi, chúng ta mau nghĩ cách đi, cứu cô ấy đi”. Hứa Mộc Tình bản tính lương thiện, ngay cả khi nhìn thấy một con chim sẻ bị thương, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho nó. Chưa kể, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy một người bị chết cháy trong nhà. Lý Phong biết nếu như không cứu được người đó, Hứa Mộc Tình sẽ mặc cảm tội lỗi suốt phần đời còn lại. Anh nhanh chóng đẩy Hứa Mộc Tình cho nhân viên ở gần đó. Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của những người xung quanh, anh đi từng bước về phía căn nhà đang cháy. “Này này, cậu trai trẻ này định làm gì vậy? Mau ngăn cậu ta lại!” “Chàng trai này não bị nhúng nước rồi chăng?!” “Mau quay lại, mau quay lại đi!” Trong lúc dân làng không ngừng hò hét, Lý Phong đột nhiên biến thành một bóng đen. Anh mang theo một cơn gió dữ dội. Thổi bay ngọn lửa. Mở ra một làn sóng lớn. Gào thét. “Xoẹt!” Trong nháy mắt, Lý Phong đã xông vào trong căn nhà bị cháy! Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Lý Phong đã đứng trên bệ cửa sổ ở tầng hai. Sắc mặt Raven nhợt nhạt. Cô ta thậm chí không còn sức để kêu cứu. Tay mềm oặt đặt trên bệ cửa sổ. Cô ta ngây người nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô hồn. Ngọn lửa chói mắt trong phòng phản chiếu khuôn mặt của Lý Phong. Kiên quyết! Dũng cảm! Anh tuấn uy vũ!