Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng hỏi “chuyện gì?”
‘Lục tổng tư lệnh đến rồi!’
Thẩm Cảnh Liên cười cười “ba vợ tôi đến rồi, cậu còn không nhanh ra đón tiếp”.
‘Nhị thiếu gia xem ông ấy là ba vợ, vậy ông ấy có xem cậu là con rể không nhỉ!’
Thẩm Cảnh Liên đen mặt “hừ…ông ấy tìm đâu ra người con rể xuất sắc như Thẩm Cảnh Liên chứ!”
Tạ Tân bĩu môi “đúng là tự luyến mà”.
“Không nhanh mời ông ấy vào!”
*Không cần mời! Tôi đang đứng đây.
Thẩm Cảnh Liên trố mắt lên nhìn…
*Lục Dận Diễn tôi biết mình đẹp trai phong độ rồi, cậu không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như thế.
Phụt…
Tạ Tân không cầm được hơi mà cười phụt ra “ba vợ, con rể nhà này đều mắc bệnh tự luyến!”
Lục Dận Diễn liếc cho Tạ Tân một cái sắc lạnh.
Thẩm Cảnh Liên chỉ biết ngồi nhìn lên trần nhà, quen biết với Lục Dận Diễn lâu như vậy…đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra được Lục Dận Diễn cũng có máu khôi hài, vậy mà trước đây anh chưa được nếm trải “nhưng phải công nhận là ông ấy đẹp trai phong độ thật!”
*Cậu ngẩn người ra đó làm gì? “Mời…mời ba vợ ngồi!”
Lục Dận Diễn trong lòng nghe khoái lắm, được nghe Thẩm Cảnh Liên gọi là ba vợ. Nhưng vẫn giả vờ giả vịt “cậu đừng gọi bừa!”
Thẩm Cảnh Liên cười ma mị “Ba khoái lắm rồi mà còn giả vờ!”
*Khoái gì chứ?
Thẩm Cảnh Liên cười cười rồi buông lời mai mỉa “ai đó rất muốn được làm chồng, làm cha…nhưng mà không được chấp nhận thì phải!”
Lục Dận Diễn nhíu chặt mày “vậy cậu hơn tôi là mấy?”
“Đương nhiên con khác với ba rồi!”
*Khác thế nào?
Thẩm Cảnh Liên thở dài “thì ít nhất, Thẩm Cảnh Liên con cũng có được trái tim của Điềm Điềm. Ba thì được gì ngoài những oán ghét”.
Lục Dận Diễn lạnh mặt, câu nói đùa của Thẩm Cảnh Liên lại khiến cho ông thấy đau lòng “Thẩm Cảnh Liên nói không sai, ông chỉ có được sự oán ghét của Trang Diễm Hiền và cả con gái của mình nữa…nó xem ông như một người xa lạ”.
Thẩm Cảnh Liên biết mình nói những lời ấy khiến Lục Dận Diễn đau lòng, mỗi một con người đều có giới hạn của họ.
“Khụ…khụ…”
“Thật ra thì mẹ vợ rất quan tâm đến ba!”
Lục Dận Diễn nhìn Thẩm Cảnh Liên “sao cậu biết?”
“Mẹ thường nhắc đến ba”.
Lục Dận Diễn vui mừng hỏi “con nói thật chứ? Diễm Hiền thường nhắc đến ba thật sao?”
Thẩm Cảnh Liên há hốc mồm “ông ấy càng già thì con tim càng trẻ nhỉ! Cứ như một đứa trẻ, chỉ nói như thế thôi mà ông ấy vui đến vậy sao? Còn gọi mình là con, rồi xưng ba…nghe cũng quá thuận miệng rồi…không sao, mình thích điều này!”
Tạ Tân từ đầu chí cuối chỉ biết đứng đếm ngón tay, anh thấy ba vợ con rể tình thâm nên cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình để hai người đàn ông có trái tim trẻ nhỏ kia không phải ngại ngần. Anh rón rén rời khỏi phòng, nhường lại không gian yên tĩnh cho ba vợ con rể nhà người ta.
Lục Dận Diễn thấy lòng vui như mở hội, hớn hở nói nói cười cười.
*À phải rồi, thứ con rể cần đang ở đây.
Lục Dận Diễn đặt xấp hồ sơ lên bàn.
Được gọi là con rể, Thẩm Cảnh Liên mắt bắn hình trái tim, miệng bắn hình chữ o. Anh đưa tay cầm lấy xấp hồ sơ và mở ra xem.
“Đây là mẫu vân tay sao…cảm ơn ba”.
Cảnh tượng cha hiền con hiếu diễn ra vô cùng đẹp, tựa như bức tranh. Cả hai nói cười vui vẻ, thấy vậy mà lại vô cùng hợp tính.
……………
//Alô
“Thanh tra Trạch có thời gian rảnh không?”
Trạch Sơn mỉm cười “Thẩm nhị thiếu gia muốn gặp Trạch Sơn, thì Trạch Sơn bận mấy cũng phải cố gắng!”
“Được!”
Thẩm Cảnh Liên cho cái hẹn rồi tắt máy.
‘Nhị thiếu gia co hẹn với Trạch thanh tra ngay bây giờ à?’